Van Gogh Hoạ Một Chuyện Tình

Chương 4: Chuyện về Duy Anh



Cả buổi học hôm đấy Bảo Trân chẳng thấy Duy Anh trở lại lớp học.

Thoạt đầu cảm xúc trong Trân chỉ đơn giản là thấy tội nghiệp nhưng về sau lại biến thành lo lắng. Điều đáng nói ở đây chính là cảm xúc ấy không đơn thuần là giữa bạn bè dành cho nhau, đó là sự mới mẻ, lạ lẫm mà nó chưa từng có hội trải nghiệm.

Chuông vừa reo, Bảo Trân đã nhanh chóng cất sách vở rồi chạy xuống phòng y tế xem xét tình hình. Nhưng xuống đến nơi nó chỉ thấy bốn cái giường trống trơn, hỏi cô y tá thì cô bảo từ sáng đến giờ không có ai vào cả.

"Vậy thì Duy Anh ở đâu?" Nó nghĩ.

Bảo Trân tìm kiếm quanh sân trường, nó thậm chí còn rình rập trước cửa nhà vệ sinh nam để rồi thứ duy nhất nó thu lại được là ánh nhìn đăm đăm và nụ cười mờ ám của các em khối dưới.

"Mày có biết sao Duy Anh nghỉ luôn buổi chiều nay không?" Chiều đó không thấy Duy Anh đến lớp, Bảo Trân liền mon men đến hỏi Phương Uyên.

Nó đoán Phương Uyên sẽ biết bởi con bé là lớp trưởng. Là người báo cáo sĩ số nên chắc cô Tuyết Nhàn cũng nói cho Uyên biết lý do vì sao Duy Anh không đến trường.

Phương Uyên lắc đầu: "Tao không biết nữa! Chưa thấy ai bảo gì với tao."

Kết quả là cả ngày hôm đó trí óc nó phải vật lộn với mớ hỗn độn, trong đó Duy Anh chính là cái bùi nhùi rối nhất. Đến lúc học về, Bảo Trân cũng không có tâm trạng líu lo cùng Phương Uyên.

"Mày lo cho Duy Anh à?"

Nghe thấy câu nói ấy Bảo Trân tức khắc giật bắn người. "Lo kiểu bạn bè bình thường thôi, mày đừng hiểu lầm."

"Thì tao cũng có nói gì đâu, mày chưa đánh đã khai à?" Phương Uyên phì cười.

"Tao sợ mày nghĩ tao..." Sợ mình càng nói càng sai, Bảo Trân liền chuyển chủ đề sang một hướng khác. "Tao mà không chạy tới hỏi Duy Anh là có khi nó không bị chảy máu mũi. Lúc đó tao còn giật cặp Duy Anh ra nữa chứ! Chắc có đập mũi xuống bàn nên mới chảy nhiều như vậy."

"Mày là con bác sĩ đấy! Chảy máu mũi có nhiều lý do mà, đâu nhất thiết là do tác động vật lý. Vả lại Duy Anh cũng sai trước. Mày đâu cần ôm một bụng tội lỗi như thế?" Phương Uyên bất mãn bởi tính cách cảm xúc đạp đổ lý trí của bạn mình.

Nghe Phương Uyên nói vậy cảm xúc của Bảo Trân tụt xuống đến mức âm vô cùng. "Lúc tao nói tới gia đình, thấy mặt nó biến sắc hẳn. Hình như tao chạm phải chỗ nhạy cảm của nó rồi, mai sau phải tránh đi mới được."

"Mày có overthinking không thế?" Phương Uyên cau mày nghi hoặc.

"Không overthinking" Bảo Trân lắc đầu. "Tin tao đi, linh cảm tao tốt lắm."

"Mà nhắc mới nhớ! Nếu Duy Anh nghỉ thì chắc người thân của nó phải đến đem tập với bút của nó về. Đằng này lại không có ai tới, hại tổ trưởng như mày phải mang đi cất hộ. Quả là có chút kì lạ nhỉ?" Phương Uyên đăm chiêu nhìn vào cặp của Duy Anh trong giỏ xe Bảo Trân nói.

Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc khi hai đứa về đến nhà.

Tay chân Bảo Trân như rụng khỏi xương, mắt vô hồn quên mất cả việc chào anh Troy.

"Ê!" Troy kéo cặp Bảo Trân lại.

"Dạ?" Bảo Trân trả lời đáp lệ.

"Mặt nhăn như đ.í.t khỉ vậy em, có chuyện gì ở lớp hả?" Nghĩ gì đó một lúc, ổng bảo thêm. "Cãi lộn với bạn phải không?"

Bảo Trân không trả lời, nó dắt xe vào hầm cất. Ổng chắc cũng thừa biết im lặng là thừa nhận nhỉ?

"Có biến gì căng thì kể anh nghe cũng được. Anh không bép xép với bố mẹ đâu" Troy nở nụ cười bỉ ổi, đi theo Bảo Trân đến khi nó vào tận trong nhà.

Nhìn đi nhìn lại, trên dưới, ngang dọc, trong ngoài Bảo Trân cũng khó có thể tìm được điểm nào uy tín ở người đàn ông U30 trước mặt.

Nhìn lên bức ảnh treo tường, Bảo Trân mới giật mình nhớ ra ổng tốt nghiệp ngành luật ở Cambridge lận. Học hành giỏi giang, ngoại hình ưu tú, nhưng cách đối nhân xử thế (Đối Bảo Trân xử Bảo Trân) phải "đậu xanh rau má" lắm mới được em gái kì thị đến vậy.

"Anh ra bán gạo cho mẹ đi! Đừng có đi theo em coi." Bảo Trân cố gắng dùng hết sức bình sinh kéo ổng ra.

Ngoài việc tập gym để mặc suit cho đẹp thì ra tập gym còn để trêu em cho dễ.

Bảo Trân đẩy được bao nhiêu Troy đi vào gấp đôi. Xem đi, xem cảnh tượng này ai biết ổng là luật sư với đôi lông mày co rúm, bắn rap tằng tằng trên tòa, Bảo Trân nguyện trồng cây chuối đến trường. Đảm bảo uy tín.

"Em méc bố anh bắt nạt em đó." Bảo Trân dùng chiêu cuối cùng, bảo đảm trong 18 năm qua cách này luôn hiệu quả.

"Chơi kì nha." Troy đẩy trán Bảo Trân. "Lớn rồi mà chơi trò méc bố."

"Đẩy đầu mai học ngu, không kiếm được tiền, em về ăn bám anh ráng mà chịu." Bảo Trân tức giận day trán.

"Trước khi tố cáo mày xâm nhập gia cư bất hợp pháp anh sẽ tống mày ra khỏi nhà anh trước. Tay chân đoàng hoàng mà đến nhà anh ăn bám, không dễ đâu diễm ơi." Troy chẹp miệng chế giễu.

"Có cái não cha mẹ ban cho là đắt giá nhất, nhưng anh cứ đẩy đầu em, cái hành động đó thiệt chẳng văn minh chút nào. Thế này em có thể kiện ngược lại là anh từng bạo hành bộ điều khiển tương lai chói lóa của em không nhỉ?" Bảo Trân quyết không dưới cơ, nó đá vào chân anh trai một cái.

Troy "A!" một tiếng rồi đau điếng khụy đầu gối xuống đất. Nắm bắt thời cơ, Bảo Trân chạy ra đằng trước anh, mặt hếch lên tận trời, tay vẫy vẫy.

"Miễn lễ, miễn lễ. Không ngờ có ngày được anh trai ruột nhận làm sư phụ. Để tử đứng lên đi." Bảo Trân làm điệu bộ vuốt râu điệu nghệ.

"Đấm cho phát giờ." Troy vùng dậy, định kéo Bảo Trân lại nhưng chẳng may cho ổng là nó chạy kịp.

Bảo Trân chạy ra ngoài, chính lúc này xe tải chở gạo cũng đi tới. Nó và Troy thấy khách liền phanh người lại gấp, hai anh em đứng cạnh nhau, tay để trước người trang trọng, tươi cười như chưa có cuộc hỗn chiến nào.

"Chào mấy đứa." Chú chủ xe nói.

"Con chào chú." Hai anh em đồng thanh.

"Nay chú tới sớm quá ha, bình thường toàn tối mà ạ?" Troy nhanh nhẹn chạy đến giúp chú mở thùng xe tải.

Bảo Trân thấy xe chở gạo liền nôn nao chờ đợi từng người một trong xe bước xuống, không thể phủ nhận được cả ngày hôm nay nó chỉ mong đến chiều để có thể nhìn thấy Duy Anh ở đây.

Nhưng đợi hoài đợi mãi cũng chẳng thấy Duy Anh đâu, người cuối cùng bước xuống đã dập tắt sự trông ngóng sáng giờ của Bảo Trân.

"Trông nhân viên chú hôm nay ít hơn hôm trước phải không ạ?" Bảo Trân dò hỏi.

Chắc rằng câu này không quá lộ liễu, thái độ của nó cũng không tỏ ra điều gì đáng ngờ nhỉ.

Chú chủ xe cười mỉm. "À, ừ! Nay có một người nghỉ."

Troy nhớ lại. "Thiếu cái bạn Duy Anh gì đấy đúng không chú? Nhìn thằng bé cũng đẹp trai nên con nhớ in luôn."

"Ừ! Thằng bé nhập viện." Chú thở dài.

Bảo Trân giật mình, tròn mắt. "Gì ạ? Nhập viện cơ á chú?"

"Bảo Trân học cùng lớp với Duy Anh mà không để ý hả? Thằng bé nó bệnh như cơm bữa mà có bao giờ dám nghỉ đâu, hôm nay bệnh nặng quá nên không có sức làm gì. Khổ thân lắm, một ngày ngủ được có gần bốn giờ thôi, có thời gian là lại đi làm thêm." Chú chủ xe khẽ lắc đầu. "Nó chăm chỉ hết phần nhân viên ở chỗ chú, còn nhỏ vậy à phải va vấp sớm... Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thương nó thật."

"Trời đất! Ngủ bốn giờ một ngày? Duy Anh lớp 12 rồi mà, thằng bé bằng tuổi cái Bảo Trân nhà cháu." Anh Troy quay qua khẩy tay Bảo Trân. "Tình hình học tập của Duy Anh ở lớp thế nào? Làm thêm nhiều vậy thành tích có bết bát quá không?"

"Duy Anh học cũng ổn, tốt Anh văn, nổi bật Tin học." Nó đáp.

Duy Anh không phải một thành viên học tập nổi bật của lớp, xếp thứ cũng chẳng bao giờ là quá cao mà luôn duy trì ở mức ổn định và nằm trong nhóm khá, lâu lâu cũng có tụt xuống vài bậc. Nhưng Duy Anh tuyệt đối không phải dạng người yếu kém, Anh Văn luôn là thế mạnh của học sinh trường Leonardo da Vinci, Duy Anh tất nhiên không ngoại lệ. Nó giao tiếp rất tốt tiếng Anh, Tin học thì luôn là thế mạnh của nó, đến mức mà vượt trội hơn cả mọi học sinh trong lớp 12 Tin của nhà trường.

Bảo Trân từng nghe kể thế này.Năm Duy Anh cấp 1, nó đã sớm bộc lộ được tài năng của mình, thầy ngỏ ý muốn đào tạo nhưng mẹ Duy Anh tuyệt đối không cho phép.

Lên cấp 2, Duy Anh một lần nữa được mời vào đội tuyển học sinh giỏi Tin nhưng vì một lý do nào đó nó lại lắc đầu từ chối.

Lên cấp 3, có một Duy Anh được các thầy cô trong trường yêu mến trọng dụng, rất nhiều người đã mong muốn đưa Duy Anh đến một nơi rộng hơn để nó có thể chinh chiến và thể hiện tài năng. Nhưng không! Cái tên Đặng Hải Duy Anh vẫn chưa bao giờ xuất hiện trong danh sách đội tuyển học sinh giỏi.

Càng nghĩ Bảo Trân lại càng cảm thấy Duy Anh là một người có nhiều câu chuyện hơn thế. Không chỉ đơn giản là một thằng khó ưa, ít nói và luôn một mình trong lớp. Thứ Bảo Trân và tập thể lớp thấy trước đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Mãi khi chú chủ xe đi về, anh Troy mới thì thầm hỏi nhỏ Bảo Trân: "Anh biết rồi đấy! Duy Anh với em có chuyện gì?"

"Anh nhận ra à?" Bảo Trân chán nản đáp, bao giờ cũng thế Troy luôn nắm bắt rất rõ ràng tâm lý của nó.

"Đôi khi anh không rõ vì sao mình lại có thể đọc vị người khác, nhưng em biết đấy... Anh sinh ra vốn đã quá thông minh, quá điển trai, có thiên nhãn nên nhìn thấu hồng trần, anh tự tin những gì ở cõi phàm tục này anh đều nắm rõ trong tay." Troy hếch mặt tự hào.

Bảo Trân khẽ lắc đầu, tay đưa lên day trán. Đáng ra hồi xưa Bảo Trân nên ngăn cản bố mẹ cho anh trai yêu dấu của mình xem nát "Tây Du Ký" trong đợt hè, nếu ngăn kịp chắc Troy sẽ không mắc chứng ATSM* nặng thế này.

(ATSM: Ảo tưởng sức mạnh)

"Học nhiều quá nên bị khùng." Bảo Trân lắc đầu thì thầm mắng.

Tốt nhất trong những giây phút ổng lên cơn thế này Bảo Trân phải biết điều mà né né ra, lây bệnh thì bố mẹ khổ lắm, nhà một người khùng là được rồi. Khoa thần kinh ở bệnh viện của bố giờ đang là khoa hot, hết vé cho ổng vào rồi.