Vấn Kim Chi

Chương 16



Ta nói ta thích Tạ Trường Phong.

 

Hắn như bị đánh mạnh, lùi hai bước, cười tự giễu:

 

“Quả là ta không hiểu người, cũng chẳng hiểu chính mình…”

 

“Người ta để trong lòng, rõ ràng là ngươi.”

 

Ta lắc đầu:

 

“Không phải đâu.”

 

“Ngươi rõ ràng thích là hoàng tỷ.”

 

“Không, không phải! Ta với nàng chỉ là ngưỡng mộ, vốn là cái cớ để che giấu tình cảm dành cho ngươi, ta…”

 

“Nhưng vì nàng, ngươi có thể đưa ta đến gian phòng của một nam nhân xa lạ.”

 

“Các ngươi nói ta ngốc, nhưng ta biết, thích một người không phải là như vậy.”

 

Hắn cuống quýt:

 

“Đó là vì… ta bị lừa rồi, ta tưởng Tiêu Hoài Cảnh chỉ là say, chứ không phải trúng dược. Ta tưởng ngươi đến Ly quốc cùng lắm là không được coi trọng, nhưng cũng sẽ chẳng tổn thương, vẫn có cơm ăn áo mặc, vẫn sẽ ổn…”

 

Ta hỏi:

 

“Đã là không sao, vậy tại sao ngươi không để hoàng tỷ đi?”

 

Chẳng phải cũng chỉ là không được coi trọng, nhưng vẫn cơm no áo ấm, vẫn sẽ ổn đó sao?

 

Hắn nghẹn lời.

 

Tuyệt vọng, câm lặng.

 

43

 

Về sau, hắn và Tô Thanh Dao rốt cuộc vẫn chẳng thể đến với nhau.

 

Hắn trúng độc lại chịu phạt, thân thể tổn thương, khó mà đi tiếp con đường võ tướng.

 

Con đường văn quan, lại gập ghềnh khó bước.

 

Thêm nữa, hắn cắn răng thề sống thề c.h.ế.t cũng không chịu cưới Tô Thanh Dao.

 

Mà Tô Thanh Dao… nàng ta lại gả cho con trai của một thế gia khác.

 

Bởi phụ hoàng bệnh nặng, hoàng tử đông nhiều.

 

Khi ấy, điều Tô Thanh Dũng cần nhất chính là sự ủng hộ của triều thần.

 

Để lôi kéo một đại thế gia đứng về phía mình, Tô Thanh Dao liền được gả cho con trai của thế gia kia.

 

Đích thân Hiền phi nương nương gật đầu.

 

Về sau nàng ta sống có hạnh phúc hay không, ta không biết.

 

Chỉ biết rằng, chưa đầy hai năm, nàng ta đã bị ban cho bạch lĩnh.

 

Không chỉ nàng ta, mà cả Hiền phi, Tô Thanh Dũng, đều như thế.

 

Không ngoài lý do thất bại trong cuộc tranh đoạt ngôi vị.

 

Ngũ hoàng tử, cũng chính là người lập công hiển hách nơi quân doanh, trong cuộc huyết tẩy này liền vượt lên.

 

Là người thuộc phe Tô Thanh Dũng, làm sao hắn có thể để bọn họ sống?

 

Huống hồ, năm xưa Tiêu Hoài Dự có thể c.h.é.m g.i.ế.c cấm vệ quân, ám sát hoàng thân quốc thích, đều là vì có Tô Thanh Dũng cấu kết.

 

Khó trách, khó trách Tô Thanh Dao lúc ấy nhất định bám chặt lấy ta, la hét ầm ĩ, còn đẩy ta ra ngoài.

 

Bởi ngay từ đầu, nàng vốn muốn nhắc nhở Tiêu Hoài Dự vị trí của ta.

 

Nếu tiến triển thuận lợi, thì trong danh sách ám sát hôm đó, kì thực còn có cả phụ hoàng.

 

Chỉ là phụ hoàng cũng chẳng c.h.ế.t yên ổn.

 

Tô Thanh Dũng và Hiền phi không g.i.ế.c được người trong vụ ám sát ấy, bèn hạ độc dần dà, dày vò từng ngày.

 

Thống khổ khó nhịn, ba tháng sau mới tắt thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điều này trở thành chứng cứ trọng yếu khiến tân đế hạ tử lệnh.

 

Tạ gia tuy không đứng về phe nào, nhưng vì Tạ Trường Phong có dính líu chuyện cũ với đại công chúa, vẫn liên lụy mãi không dứt.

 

Ẩn ẩn đã lộ ra dáng vẻ suy bại.

 

44

 

Những điều này ta đều nhìn thấy trong mật thư giữa Ngũ hoàng tử hay phải nói là nay chính là hoàng đế Đại Tấn và Tiêu Hoài Cảnh.

 

Trong những ngày chàng tiếp ta ở Đại Tấn, chàng đã chọn xong minh hữu cho tương lai của mình.

 

Yêu cầu chẳng qua hai điều:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Thứ nhất, Hiền phi, Tô Thanh Dũng, Tô Thanh Dao, đều không thể sống.

 

Thứ hai, Tạ Trường Phong không được c.h.ế.t yên lành.

 

45

 

Không lâu sau, tin tức truyền đến: thế tử Tạ gia trọng bệnh mà c.h.ế.t.

 

Những năm này, hắn đã nỗ lực muốn tiến thêm một bước.

 

Thế nhưng đường nào đi, cũng chỉ là một tiểu quan, lên không nổi, xuống chẳng xong.

 

Những năm thiếu niên phóng túng đã chấm dứt con đường làm quan.

 

Khi ý khí mà hành sự bốc đồng, lại liên lụy cả gia tộc vinh quang.

 

Đến tận lúc lâm chung, hắn vẫn còn lẩm bẩm hai chữ “A Uyển”, trong tay nắm chặt một sợi bình an lạc tầm thường.

 

46

 

Ngày nghe tin hắn c.h.ế.t, ta sững ra hai nhịp rồi lập tức hồi thần, sau đó gật gù:

 

“Ồ.”

 

Tiêu Hoài Cảnh lén nhìn nét mặt ta, ta liền dùng bàn tay nhỏ xíu của nữ nhi che miệng hắn lại.

 

Đúng vậy, ta đã sinh được một nữ nhi, bé bé xinh xinh.

 

Tiêu Hoài Cảnh nói giống ta nhiều hơn một chút.

 

47

 

Đêm ấy, hiếm khi chàng uống say.

 

Kể cho ta nghe chuyện lần đầu tiên gặp ta.

 

“Trừ nhũ mẫu ra, ta xưa nay vẫn cô độc một mình.”

 

“Đêm đó, mê man mơ hồ, ta nghĩ, nếu có ai dám xông vào làm hại ta, ta nhất định sẽ liều c.h.ế.t cùng hắn.”

 

“Thế mà lại là chàng nhìn thấy ta.”

 

Ta khúc khích cười.

 

Chàng rũ mắt, nhìn nụ cười của ta, nói:

 

“Đúng, là ta nhìn thấy nàng.”

 

48

 

Giọt mát rơi trên trán chàng, tựa như cam tuyền ngọt lành.

 

Ta nhìn vào mắt chàng, sáng rực tựa tinh hà.

 

Mà trong tinh hà ấy, chỉ có bóng hình chàng.

 

Chàng bị mê hoặc, thất thần trong chớp mắt.

 

Trong một thoáng thất thần ấy.

 

Chàng lại đã nghĩ đến chuyện muốn cùng nàng cả đời.

 

— Hoàn văn —