Vẫn Luôn Có Một Người Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 2



Cố Thời Nhiên vươn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi, giọng điệu đầy kinh ngạc: “Giữ thân cái gì chứ? Em đang nói gì vậy?”

 

“Ngày đầu tiên chia phòng ngủ là vì Lục Bạch Diệp nói...”

 

Cố Thời Nhiên dường như nhận ra nhắc đến Lục Bạch Dạ lúc này không thích hợp, anh ấy lập tức nuốt nửa câu sau vào bụng.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Lục Bạch Diệp, người trong lòng của Cố Thời Nhiên, nhân vật nữ chính của thế giới này cũng là bảo bối của cả nhà tôi.

 

Lục Bạch Diệp là con gái của dì ruột tôi nhưng khi cô ta ba tuổi, dì và dượng tôi gặp tai nạn qua đời, mẹ tôi đã đón Lục Bạch Diệp về nuôi trong nhà chúng tôi.

 

Từ đó về sau, bố tôi, mẹ tôi, anh trai tôi, tất cả đều trở thành người thân của Lục Bạch Diệp.

 

Ngay cả Cố Thời Nhiên, cũng bởi vì giận dỗi với Lục Bạch Diệp mà lựa chọn kết hôn với tôi.

 

Tôi vuốt lại tóc, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, đưa tay làm động tác mời với Cố Thời Nhiên: “Bây giờ em muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

 

Cố Thời Nhiên mím môi đầy ấm ức, lề mà lề mề đứng dậy.

 

Vừa nhấc m.ô.n.g khỏi giường, anh ấy đột nhiên quay ngoắt người lại, nhào tới cắn mạnh lên môi tôi một cái.

 

“Em thích Mộ Thâm Triết đến như vậy sao? Anh còn chưa nói ra tên anh ta, em đã muốn đuổi anh đi rồi.”

 

Anh ấy vô cùng tức giận, hốc mắt đỏ rực lên, gần như sắp chảy ra nước, trong giọng nói đầy vẻ ấm ức:

 

“Lúc đó Lục Bạch Diệp nói với anh, em đã thích Mộ Thâm Triết suốt mười mấy năm rồi, bảo anh đừng ép buộc em. Thế mà em còn đổ lỗi ngược lại anh.”

 

Tôi chỉ cảm thấy bờ môi run lên, đau đến mức tôi dùng sức đẩy mạnh Cố Thời Nhiên ra.

 

Cố Thời Nhiên bị tôi đẩy ngã, chống tay ngồi dậy, dùng tay áo quệt lung tung nơi khóe mắt, sau đó bỏ lại một câu:

 

“Anh vĩnh viễn không tha thứ cho em!”

 

Nói xong, anh ấy quay người chạy ra khỏi phòng đọc sách.

 

Ba giây sau, anh ấy lại chạy quay về, mạnh mẽ đóng sập cửa lại, rồi lại mở ra:

 

"Cho dù em có xin lỗi cũng vô ích!”

 

Tôi: ???

 

3

 

Sáng sớm hôm sau, bởi vì tối hôm qua trong đầu tôi toàn nghĩ đến câu nói của Cố Thời Nhiên: “Em thích Mộ Thâm Triết mười mấy năm”, nên tôi trằn trọc cả đêm, ngủ không ngon.

 

Tôi vừa ngáp dài vừa đi vào phòng ngủ để rửa mặt, vừa vặn đụng phải Cố Thời Nhiên chạy bộ buổi sáng trở về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Áo ba lỗ màu đen ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào lồng n.g.ự.c anh ấy, khiến đường nét cơ bắp phập phồng hiện ra rõ ràng. Mồ hôi chảy dọc theo cổ, lướt qua xương quai xanh rồi biến mất nơi cổ áo. Khoảnh khắc anh ấy đẩy cửa bước vào, cánh tay siết chặt, tấm lưng rắn rỏi, đường cong xương sống kéo dài từ bả vai xuống eo, biến mất trong cái quần thể thao màu xám...

 

Anh ấy hơi nghiêng người, không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, cứ thế đi lướt qua, coi tôi như không tồn tại.

 

Ngay lúc anh ấy đi ngang qua bên cạnh tôi, tôi vươn tay giữ lấy cổ tay anh ấy.

 

Cố Thời Nhiên giống như bị điện giật, đột ngột giật tay lên.

 

Tôi nghĩ anh ấy muốn hất tay tôi ra nên biết điều buông lỏng ra..

 

Không ngờ Cố Thời Nhiên lại nắm chặt lấy tay tôi, quay đầu sang một bên không nhìn tôi nhưng vành tai lại dần dần đỏ lên, giọng điệu cứng nhắc mở miệng: “Làm gì vậy? Dù em có xin lỗi anh, anh cũng không tha thứ cho em đâu.”

 

Trên người anh ấy vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng, cái áo đen ướt đẫm mồ hôi dính sát vào trên người anh ấy, làm lộ ra từng đường nét rõ ràng. Chỉ cần nhìn thôi đã có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực ấy.

 

Tôi nhớ đến lời Cố Thời Nhiên nói tối hôm qua, ngước mắt lên nhìn anh ấy: “Em muốn nói chuyện với anh.”

 

Cố Thời Nhiên lại giống như bị dọa sợ, giật mình lùi lại, buông tay tôi ra: “Không đến mức đó chứ, chỉ nói hai câu thôi mà đã tức giận đến thế rồi.”

 

Sau đó anh ấy lại buột miệng nói thêm một câu: “Anh không có gì cần nói với em cả, anh phải đến công ty họp đây.”

 

Nói dứt lời, anh ấy liền quay người định chạy ra khỏi phòng tắm.

 

Nhìn áo ba lỗ đen và quần thể thao trên người anh ấy, tôi đưa tay níu anh ấy lại, thuận miệng nói ra một câu: “Em không phải muốn nói chuyện ly hôn.”

 

Bước chân của Cố Thời Nhiên dừng lại giữa không trung, rồi thu về, mặc cho tôi nắm lấy tay anh ấy, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

 

Sau đó anh ấy lại bổ sung một câu: “Hình như cuộc họp cũng không gấp lắm, có thể tắm rửa trước đã.”

 

Ngay khi tôi định mở miệng, dòng bình luận lại xuất hiện.

 

[Nam chính đang làm gì thế? Sao cảm giác quan hệ hai người dịu đi rồi?]

 

[Chắc là tối hôm qua ở phòng đọc sách xảy ra chuyện gì đó, nam chính muốn dỗ dành nữ phụ ngoan ngoãn sinh con thôi, không giả vờ sao được.]

 

[Hu hu hu hu, nam chính thuần khiết của tôi bị nữ phụ vấy bẩn rồi sao! Tôi không chấp nhận được!]

 

Tôi nuốt lại lời định nói, trong lòng bắt đầu dấy lên nghi ngờ.

 

Những dòng bình luận này luôn xuất hiện vào rất đúng thời điểm.

 

Mỗi khi quan hệ giữa tôi và Cố Thời Nhiên hoà hoãn hơn một chút, bình luận lại liên tục nhắc nhở tôi rằng anh ấy đã có nữ chính định mệnh của mình.

 

Cho dù anh ấy có đối xử tốt với tôi cũng chỉ là giả vờ.

 

Bởi vì sẽ không có ai thật lòng đối xử tốt với tôi, tôi chính là “nữ phụ ác độc” bị tất cả mọi người chán ghét vứt bỏ.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com