Vẫn Luôn Có Một Người Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 6



Tôi vừa cười vừa né tránh khỏi tay Cố Thời Nhiên nhưng anh ấy vẫn không chịu buông ra, cứ đùa giỡn một hồi thì tôi ngã vào trong lòng anh ấy.

 

Cố Thời Nhiên ôm chặt lấy tôi, bắp tay nổi lên từng đường gân xanh, siết chặt từng chút một, đôi môi mỏng dần áp xuống, yết hầu khẽ chuyển động, hơi thở trở nên gấp gáp: “Vợ ơi, em nói xem, có phải con người có thời kỳ động dục đúng không? Sao cứ ở bên cạnh em là chỗ đó của anh lại khó chịu như vậy?”

 

Theo động tác của Cố Thời Nhiên, bộ áo choàng tắm trên người anh ấy dần dần trượt xuống, chỉ còn được thắt lưng giữ lỏng lẻo ở bên hông. 

 

Hơi thở nóng rực của Cố Thời Nhiên xuyên qua lớp vải mỏng, phả lên làn da tôi, bàn tay ôm lấy eo tôi càng siết chặt hơn: “Lời em nói sáng nay vẫn còn tính chứ?”

 

Mặt tôi cũng bắt đầu nóng lên, trầm thấp “ừ” một tiếng.

 

Cố Thời Nhiên bế ngang tôi lên, cẩn thận đặt xuống giường.

 

Căn phòng tràn ngập xuân sắc.

 

7

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Cố Thời Nhiên giống như một chú chó con không bao giờ ăn no, quấn lấy tôi suốt cả ngày.

 

Không biết tôi đã ngủ thiếp đi bao nhiêu lần, đến khi tỉnh dậy thì đã sang ngày hôm sau.

 

Tôi đưa tay muốn ôm lấy Cố Thời Nhiên nhưng chỉ chạm vào khoảng không.

 

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn, quờ quạng một lúc mới dần thích nghi với bóng tối.

 

Tôi định bật đèn thì một giọng nữ trong trẻo truyền vào từ bên ngoài cánh cửa mỏng.

 

“Anh như làm vậy là rất không công bằng với chị ấy. Em không thể chấp nhận việc anh dùng cách làm tổn thương người khác để chứng minh tình yêu của anh dành cho em.”

 

Là giọng của Lục Bạch Diệp.

 

Có ý gì đây?

 

Tim tôi lỡ một nhịp, chỉ cảm thấy giống như rơi xuống vực sâu, ngay cả không khí cũng trở nên nặng nề.

 

Tôi không nghe thấy Cố Thời Nhiên trả lời nhưng giọng Lục Bạch Diệp vẫn tiếp tục vang lên: “Dù thế nào đi nữa, chị ấy cũng là chị của em!”

 

Là đang nói về tôi sao?

 

Cố Thời Nhiên... đang lừa gạt tôi sao?

 

Đầu óc tôi trống rỗng, gần như không còn khả năng suy nghĩ.

 

Tôi giống như một kẻ c.h.ế.t đuối, bám lấy Cố Thời Nhiên như phao cứu sinh.

 

Nhưng hoá ra Cố Thời Nhiên lại chính là cọng rơm cuối cùng đè nát tôi sao?

 

Hai người bọn họ dường như đang tranh cãi chuyện gì đó, giọng của Lục Bạch Diệp xa dần.

 

Tôi không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy bản thân giống như một trò cười đáng thương, chỉ có thể co người lại vào trong góc, lặp đi lặp lại việc l.i.ế.m láp vết thương của mình.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, cánh cửa phòng đọc sách đột nhiên bị đẩy ra.

 

Lục Bạch Diệp vội vã chạy vào, trên gương mặt tràn đầy vẻ kiên định.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ta cởi áo khoác, choàng lên vai của tôi, rồi vươn tay kéo tôi vào lòng: “Chị, em biết bao nhiêu năm qua chị vẫn luôn có khúc mắc với em.”

 

“Nhưng dù sao chúng ta cũng là chị em, em không thể chấp nhận việc Cố Thời Nhiên lừa gạt chị như thế này.”

 

Trong bóng tối, nước mắt cô ta rơi xuống vai tôi, nóng rực như thiêu đốt da thịt của tôi.

 

Lục Bạch Diệp luống cuống tay chân chỉnh lại áo khoác, vươn tay về phía tôi: “Chị, em đưa chị đi.”

 

Bình luận lại xuất hiện.

 

[5555555, đúng là một cô em gái tốt, không hổ danh nữ chính, lúc này mà phản ứng đầu tiên lại là giúp đỡ nữ phụ.]

 

[Mãi mãi rơi nước mắt vì con gái, dù mối quan hệ giữa em gái và nữ phụ không tốt tốt, vậy mà vẫn có thể bỏ qua khúc mắc đẻ giúp đỡ cô ấy!]

 

[Tất cả đều là do nữ phụ quá ngu ngốc, chỉ vài ba câu đã bị nam chính lừa gạt, rõ ràng Tiểu Mộ đến để cứu cô ấy, vậy mà cô ấy còn hùa theo nam chính chế nhạo Tiểu Mộ, đúng là c.h.ế.t vì ngu.]

 

Tôi chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?

 

Thấy tôi ngồi ngây ngốc trên giường, Lục Bạch Diệp dậm chân, nắm lấy tay tôi kéo tôi đứng dậy, chạy ra bên ngoài: “Không còn kịp nữa, chúng ta đi trước đã, chờ về nhà rồi em sẽ giải thích rõ ràng với chị!”

 

Khi tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ thông suốt, đã bị Lục Bạch Diệp kéo lên xe trở về nhà.

 

Tôi không nhìn thấy, chỉ chưa đầy năm phút sau khi chúng tôi rời đi, một chiếc Maybach màu đen đã lái vào sân.

 

Cố Thời Nhiên, tay xách theo một hộp canh gà, vừa huýt sáo vui vẻ, vừa đi lên tầng hướng về phía phòng đọc sách.

 

8

 

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

 

Tại sao Lục Bạch Diệp lại xuất hiện đúng lúc như vậy?

 

Cho dù Cố Thời Nhiên có lừa gạt tôi đi chăng nữa, anh ấy thực sự cần gấp gáp đến mức phải gọi Lục Bạch Diệp đến vào hôm nay sao?

 

Lục Bạch Diệp dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của tôi, cô ta một tay cầm vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay tôi.

 

“Chị, là anh Thâm nói cho em biết, cho nên em mới đến tìm chị.”

 

“Trước đây Thời Nhiên có nói với em rằng, nếu em không muốn kết hôn sinh con, anh ta có thể sinh một đứa cho em nuôi. Lúc đó em tưởng rằng anh ta chỉ nói đùa, không ngờ anh ta thực sự điên rồ đến mức đó."

 

“Vì vậy, sau khi anh Thâm kể cho em chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, em đã do dự rất lâu mới dám đến tìm chị. Hy vọng không quá muộn.”

 

Tôi không trả lời, lặng lẽ rút tay về.

 

Lục Bạch Diệp khẽ thở dài một hơi, chuyển chủ đề: “Về nhà rồi nói tiếp đi.”

 

Khi chúng tôi về đến nhà, mẹ tôi đang tưới hoa trong vườn.

 

Nhìn thấy xe của Lục Bạch Diệp lái vào, bà ấy cười rạng rỡ, bước đến mở cửa xe cho Lục Bạch Diệp:

 

“Bảo bối, mới sáng sớm mà đã đi đâu vậy...”

 

Lời còn chưa nói hết, ánh mắt bà ấy liếc qua tôi đang ngồi ở ghế phụ, liền lập tức khựng lại, nụ cười trên môi cũng lập tức đông cứng.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com