Vẫn Luôn Có Một Người Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 9



Tôi theo nhân viên y tế dìu Cố Thời Nhiên lên xe cứu thương.

 

Ngay khoảnh khắc lướt qua mẹ tôi, tôi nghe thấy bà ấy nói: “Xin lỗi.”

 

“Xin lỗi con, Nam Chi. Bao nhiêu năm qua, mẹ luôn bị lừa dối.”

 

“Mẹ không phải là một người mẹ tốt. Mẹ chưa bao giờ tin tưởng Nam Chi cả.”

 

Bước chân đang dìu Cố Thì Nhiên của tôi khựng lại một chút nhưng không quay đầu.

 

Không sao đâu, mẹ.

 

Nhưng đây không phải là tha thứ.

 

Chỉ là buông bỏ mà thôi.

 

11

 

Ở bệnh viện giày vò đến tận nửa đêm, khi cùng Cố Thời Nhiên trở về nhà, tâm trạng của tôi đã hoàn toàn khác hẳn với lúc rời đi vào buổi sáng.

 

Dì Trình, người nấu ăn, đã đi nghỉ, tôi đỡ Cố Thời Nhiên ngồi xuống bàn ăn rồi chuẩn bị vào bếp nấu một chút cháo loãng cho anh ấy.

 

Thế nhưng, Cố Thời Nhiên lại ôm lấy cánh tay bị thương, cố gắng đứng dậy nói:

 

“Vẫn là để anh làm đi. Anh sợ bắt em làm việc, em lại không vui, sáng mai tỉnh dậy lại không thấy em đâu nữa.”

 

Anh ấy ấm ức nhìn tôi, trách móc chuyện tôi bỏ đi mà không báo trước vào ban ngày.

 

Tôi bật cười, ấn Cố Thời Nhiên ngồi lại trên ghế, dịu dàng xin lỗi: “Được rồi được rồi, là lỗi của em. Một lát nữa em sẽ tự phạt mình ba ly Coca.”

 

“Thế thì nhẹ nhàng quá.” Cố Thời Nhiên tựa cằm lên vai tôi, cọ cọ mấy cái: “Phạt em mỗi ngày phải hôn anh ba lần.”

 

Tôi đưa hai tay nâng mặt anh ấy lên, chạm nhẹ ba cái lên đầu anh ấy: “Xong rồi đó, nhiệm vụ hoàn thành.”

 

Cố Thời Nhiên lập tức giữ chặt tôi, tiếp tục bổ sung: “Còn chưa nói hết mà, phải hôn môi.”

 

Tôi cười đẩy anh ấy ra, quay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cháo xương cho Cố Thời Nhiên bồi bổ một chút.

 

Thế nhưng Cố Thời Nhiên vẫn bám riết không buông, theo vào bếp: “Vừa rồi ba cái đó không tính! Không được quỵt nợ!”

 

“Được rồi được rồi.” Tôi vừa qua loa ứng phó Cố Thời Nhiên, vừa mở tủ âm tường tìm kiếm gia vị.

 

Tôi vốn chưa bao giờ đặt chân vào bếp, căn bản không biết mọi thứ được đặt ở đâu.

 

Trong quá trình lục tìm, bất ngờ có một chiếc hộp màu đen từ tủ âm tường phía trên đỉnh đầu rơi xuống.

 

Những món đồ bên trong văng tung tóe khắp sàn.

 

Cố Thời Nhiên vừa nhìn thấy cái hộp thì sắc mặt lập tức trắng bệch, anh ấy vội vàng bước lên trước một bước, định chắn tầm mắt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi nhanh tay nhặt lên một mô hình xe đua, cảm thấy vô cùng quen thuộc.

 

Hình như đây chính là món quà sinh nhật năm tôi mười tuổi đã tặng cho Cố Thời Nhiên.

 

Tôi ngồi xổm xuống, lần lượt nhặt lên từng món đồ rơi ra từ hộp lên xem.

 

Mô hình Gundam tôi tặng anh ấy năm mười hai tuổi, kèm theo một tấm thiệp: “Chúc mừng sinh nhật.”

 

Bên dưới tấm thiệp chúc mừng là một nét chữ khác: “Cuối cùng mình lại được gặp Quý Nam Chi rồi! Cô ấy trông còn giống búp bê hơn trước nữa! Trên thế giới này sao có thể có một cô gái xinh đẹp đến thế! Mẹ ơi, sau này con lớn lên, con có thể cưới cô ấy không? Đáng tiếc là lần sau gặp lại, phải chờ thêm một năm nữa rồi.”

 

Cây bút máy tôi tặng anh ấy năm mười lăm tuổi, vẫn là một tấm thiệp với dòng chữ quen thuộc: “Chúc mừng sinh nhật.”

 

Nét chữ bên dưới đã trưởng thành hơn:

 

“Năm nay cô ấy trông có vẻ không vui lắm nhưng mình không dám hỏi, buồn ghê. Tâm sự của con gái đúng là khó đoán, chẳng lẽ cô ấy đã thích người khác rồi sao? Không hiểu sao cô ấy xinh đẹp thế mà sao mắt nhìn lại kém vậy chứ? Mình ưu tú thế này mà cô ấy cũng không phát hiện ra!”

 

Ghim cài áo tôi tặng năm anh mười tám tuổi:

 

“Mình đã trưởng thành rồi! Đợi đến năm sau, khi Quý Nam Chi thi đại học xong, mình sẽ tỏ tình với cô ấy vào tiệc sinh nhật!”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Năm đó tôi thi đại học xong, bởi vì Lục Bạch Diệp mà tôi cãi nhau to với người trong nhà, bị bố mẹ ép ra nước ngoài. Cuối cùng, tôi đã không thể tham dự sinh nhật của Cố Thời Nhiên được.

 

Sau đó là năm hai mươi sáu tuổi, tôi trở về nước, thay mặt bố mẹ tặng anh ấy một cái đồng hồ:

 

“Quý Nam Chi, sao trông em lại buồn bã như vậy? Anh có thể ôm em một cái không?”

 

“Đã về rồi thì đừng đi nữa. Anh sẽ cho em thật nhiều, thật nhiều tiền, thật nhiều, thật nhiều yêu thương. Em nhất định phải vui lên.”

 

Cũng chính vào năm sau đó, anh ấy đã đầu tư vào nhà họ Quý, cứu gia đình tôi khỏi phá sản.

 

Với điều kiện là kết hôn với tôi.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thời Nhiên, nước mắt chực trào: “Hóa ra, anh thật sự đã bắt đầu thích em từ năm mười tuổi.”

 

Gương mặt Cố Thời Nhiên ửng đỏ, môi mím lại, khẽ “ừ” một tiếng gần như không thể nghe thấy.

 

Sau đó, anh ấy lập tức nói sang chuyện khác, đẩy tôi ra khỏi bếp: “Em vẫn nên ra ngoài ngồi đi. Sau này anh sẽ dán một tấm bảng trước cửa phòng bếp: Quý Nam Chi và chó, không được vào trong!”

 

Tôi ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhìn Cố Thời Nhiên với cánh tay bị thương thuần thục đeo tạp dề, bắt đầu nấu cháo, đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

 

Hóa ra, trong những ngày tháng tối tăm ấy, khi tôi nghĩ rằng mình không xứng đáng được yêu thương...

 

Vẫn luôn có một người, lặng lẽ yêu tôi.

 

Cố Thời Nhiên, em đã vui trở lại rồi.

 

(Hoàn toàn văn)

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com