Vân Tán Thanh Hà

Chương 13



Cuộc sống ẩn dật của Thẩm Vân Ca trôi qua bình lặng nơi một am nhỏ ven hồ. Nàng trồng rau, hái thuốc, đọc kinh Phật, cố gắng quên đi quá khứ đau buồn và những tháng ngày sống trong Tử Cấm Thành. Dù vậy, hình ảnh về Dận Chân, giờ là Ung Chính Hoàng Đế, vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ nàng.

Một ngày nọ, khi nàng đang tưới nước cho đám rau cải, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện trước mặt. Vân Ca giật mình, ngẩng đầu lên. Đó là một người đàn ông mặc chiến bào, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có chút khác biệt.

"Vân Ca..." Người đàn ông khẽ gọi, giọng nói trầm ấm.

Vân Ca sững sờ. Nàng nhận ra người đàn ông trước mặt chính là Thẩm Hạo, người bạn thanh mai trúc mã của nàng.

"Thẩm... Thẩm Hạo?" Vân Ca lắp bắp, không tin vào mắt mình.

"Là ta." Thẩm Hạo mỉm cười, nụ cười vẫn ấm áp như ngày xưa.

"Sao... sao huynh lại ở đây?" Vân Ca hỏi, lòng ngổn ngang trăm mối.

"Ta được điều đến trấn thủ Tây Bắc, ngang qua đây nên ghé thăm muội." Thẩm Hạo đáp.

Vân Ca nghẹn ngào. Nàng không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách, nàng lại có thể gặp lại Thẩm Hạo.

"Muội... muội sống ở đây sao?" Thẩm Hạo hỏi, ánh mắt nhìn quanh am nhỏ.

"Vâng." Vân Ca đáp. "Muội... muội không còn là người trong cung nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Hạo gật đầu, không hỏi thêm gì. Anh hiểu rằng, Vân Ca đã trải qua rất nhiều chuyện.

Hai người ngồi xuống bên hiên nhà, trò chuyện về những chuyện đã qua. Thẩm Hạo kể cho Vân Ca nghe về những trận chiến nơi biên cương, về những khó khăn gian khổ mà anh đã trải qua. Vân Ca kể cho Thẩm Hạo nghe về những tháng ngày sống trong cung cấm, về những đau khổ và thất vọng mà nàng đã phải chịu đựng.

"Ta xin lỗi." Thẩm Hạo nói. "Ta không biết muội đã phải trải qua những chuyện như vậy."

"Không sao." Vân Ca đáp. "Mọi chuyện đã qua rồi."

"Muội có hận hắn không?" Thẩm Hạo hỏi, giọng nói trầm thấp.

"Hận?" Vân Ca cười buồn. "Muội không biết. Muội chỉ cảm thấy mệt mỏi. Muội không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa."

Thẩm Hạo nắm lấy tay Vân Ca, siết chặt.

"Ta biết." Thẩm Hạo nói. "Ta biết muội đã phải chịu đựng rất nhiều. Hãy quên hết đi, bắt đầu lại từ đầu."

Vân Ca nhìn Thẩm Hạo, ánh mắt nàng ánh lên tia hy vọng. Nàng nhận ra, Thẩm Hạo vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến nàng.

Hai người trò chuyện đến tận khuya. Họ nhớ lại những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu, những ngày tháng vô tư lự. Họ cùng nhau ngắm trăng, uống trà, và kể cho nhau nghe những ước mơ, hoài bão.

"Ta vẫn nhớ lời hứa năm xưa." Thẩm Hạo nói. "Ta hứa sẽ bảo vệ muội, sẽ mang lại cho muội hạnh phúc."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com