Tin Thẩm Hạo bị buộc tội mưu phản như sét đánh ngang tai Vân Ca. Nàng không tin vào tai mình. Thẩm Hạo là một tướng quân trung thành, luôn hết lòng vì nước vì dân, làm sao có thể mưu phản?
"Không thể nào! Chắc chắn có sự nhầm lẫn!" Vân Ca kêu lên, ôm chặt lấy Thẩm Hạo.
"Ta biết." Thẩm Hạo trấn an nàng. "Đây có lẽ là một âm mưu. Nhưng đừng lo, ta sẽ chứng minh được sự trong sạch của mình."
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Thẩm Hạo cũng đầy lo lắng. Anh biết rằng, trong triều đình Ung Chính, chỉ cần một cáo buộc mơ hồ cũng đủ để khiến người ta thân bại danh liệt.
Ngay sau đó, Thẩm Hạo bị giải về kinh thành để chờ xét xử. Vân Ca muốn đi theo anh, nhưng Thẩm Hạo không cho phép.
"Muội ở lại đây đi." Thẩm Hạo nói. "Ở kinh thành rất nguy hiểm. Muội không nên dính vào chuyện này."
"Nhưng làm sao muội có thể ngồi yên khi huynh gặp nạn?" Vân Ca nói, nước mắt lưng tròng.
"Hãy tin ta." Thẩm Hạo nói. "Ta sẽ ổn thôi. Hãy đợi ta trở về."
Nói rồi, Thẩm Hạo lên ngựa, cùng đoàn quân áp giải rời đi. Vân Ca đứng nhìn theo bóng lưng anh, lòng đau như cắt.
Những ngày sau đó, Vân Ca sống trong lo lắng và bất an. Nàng không biết tình hình của Thẩm Hạo ra sao, cũng không biết liệu anh có thể chứng minh được sự vô tội của mình hay không.
Nàng tìm mọi cách để liên lạc với Thẩm Hạo, nhưng đều vô vọng. Triều đình Ung Chính đã phong tỏa mọi thông tin, không cho ai tiếp cận anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng, sau nhiều ngày chờ đợi, Vân Ca nghe được tin Thẩm Hạo bị kết tội mưu phản, phải chịu tội c.h.é.m đầu thị chúng.
Vân Ca gần như ngã quỵ. Nàng không tin vào sự thật tàn nhẫn này. Thẩm Hạo vô tội, tại sao lại bị kết tội oan?
Nàng quyết định đến kinh thành, cầu xin Ung Chính tha tội cho Thẩm Hạo. Nàng biết rằng, đây là một việc làm vô cùng nguy hiểm, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Vân Ca lên đường đến kinh thành. Nàng đi bộ ngày đêm, không quản mưa gió, chỉ mong có thể đến kinh thành càng sớm càng tốt.
Khi đến kinh thành, Vân Ca lập tức tìm đến cửa cung, cầu xin được gặp Ung Chính. Lính canh chặn nàng lại, không cho nàng vào.
"Ta là bạn của Thẩm Hạo." Vân Ca nói. "Xin hãy cho ta gặp hoàng thượng. Thẩm Hạo vô tội, xin hoàng thượng minh xét!"
Lính canh không tin lời Vân Ca. Họ cho rằng nàng là một kẻ mạo danh, và đuổi nàng đi.
Vân Ca không chịu bỏ cuộc. Nàng quỳ xuống trước cửa cung, van xin lính canh cho nàng gặp Ung Chính.
"Xin các người hãy giúp ta." Vân Ca nói. "Thẩm Hạo vô tội, nếu không được minh oan, anh ấy sẽ c.h.ế.t oan mất!"
Lính canh vẫn không lay chuyển. Họ nói rằng, đây là lệnh của hoàng thượng, không ai được phép vào cung.