Vân Tán Thanh Hà

Chương 17



Ngày hành quyết, Vân Ca đến pháp trường từ sớm. Nàng nhìn thấy Thẩm Hạo bị trói trên giá, vẻ mặt bình tĩnh.

"Thẩm Hạo!" Vân Ca kêu lên, chạy về phía anh.

Lính canh chặn nàng lại, không cho nàng đến gần.

"Vân Ca, muội đến đây làm gì?" Thẩm Hạo nói. "Mau rời đi đi. Đừng nhìn cảnh này."

"Không, muội không đi." Vân Ca nói. "Muội muốn ở bên cạnh huynh đến phút cuối cùng."

"Nghe ta, đi đi." Thẩm Hạo nói. "Hãy sống thật tốt. Đừng quên ta."

Nói rồi, Thẩm Hạo nhắm mắt lại, chờ đợi lưỡi đao oan nghiệt.

"Không!" Vân Ca kêu lên, cố gắng vùng vẫy.

Đúng lúc đó, đao phủ vung đao c.h.é.m xuống. Đầu Thẩm Hạo rơi xuống đất, m.á.u phun ra như mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vân Ca gào thét thảm thiết, ngã quỵ xuống đất. Nàng nhìn t.h.i t.h.ể Thẩm Hạo, lòng đau đớn tột cùng.

"Thẩm Hạo! Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Vân Ca khóc nấc lên.

Nàng oán hận Ung Chính, oán hận triều đình, oán hận cả thế gian này. Tại sao lại cướp đi người nàng yêu thương nhất?

Trong cơn tuyệt vọng, Vân Ca ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ung Chính đang đứng trên đài cao. Nàng hét lớn:

"Là ngươi! Chính ngươi đã g.i.ế.c Thẩm Hạo! Ngươi muốn làm hoàng đế – hay là muốn hủy tất cả những gì ta từng yêu?"

Lời nói của Vân Ca vang vọng khắp pháp trường, khiến mọi người đều kinh ngạc. Ung Chính tái mặt, không nói nên lời.

Sau đó, Vân Ca bị lính canh bắt giữ. Nàng bị giải về cung, chờ đợi sự trừng phạt.

Nhưng Vân Ca không sợ hãi. Nàng đã mất đi tất cả, nàng không còn gì để mất nữa.

Nàng chỉ còn một ước nguyện duy nhất, đó là trả thù cho Thẩm Hạo.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com