Vãn Thanh

Chương 2



Thấy ta vui vẻ nhận lấy, nàng lại rơi lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trịnh Vãn Thanh, nếu ngươi đi rồi, ta sẽ không bao giờ nhận ngươi là tỷ tỷ nữa!" 

 

"Ta vốn dĩ chẳng phải tỷ tỷ của muội, tỷ tỷ của muội là Trịnh Tuyết Đồng, còn ta, họ Tần."

 

Trịnh Sương Nguyệt khóc nức nở bỏ chạy, đến cả Lưu ma ma vội vã đến gọi nàng đi nghênh đón Trịnh Tuyết Đồng cũng chẳng buồn để ý. 

 

Lưu ma ma thấy ta lỉnh kỉnh bao lớn bao nhỏ, khẽ giật mình, dò hỏi: "Đại tiểu thư đây là...?" 

 

"Đại tiểu thư thật sự của Trịnh gia đã trở về, kẻ là con gái tội thần như ta tự nhiên phải về nơi ta nên về." 

 

Lưu ma ma lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

 

Khi ta bước ra khỏi phủ, đúng lúc chạm mặt dưỡng phụ, dưỡng mẫu và tiểu đệ Trịnh Tế Ninh đang hớn hở đón Trịnh Tuyết Đồng vào nhà. Cả bốn người một nhà vui vẻ hòa thuận, trên mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ cười, tràn đầy hân hoan. 

 

Thấy ta, dưỡng phụ dưỡng mẫu đồng loạt cứng đờ, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Trịnh Tế Ninh nhíu mày: "Trưởng... Trịnh Vãn Thanh, ngươi đây là có ý gì? Ngươi chẳng lẽ thấy nhị tỷ tỷ thật sự của ta trở về, muốn dùng cách này để ép phụ mẫu giữ ngươi lại sao?"

 

Hắn từ nhỏ đã không thích ta. Ghét ta hay lên mặt dạy đời, trách ta quản hắn đủ điều. Dù rằng từ khi hắn lọt lòng, phần lớn đều do ta chăm sóc, hắn đối đãi với ta cũng chẳng thân thiết bằng một phần với Trịnh Sương Nguyệt. 

 

Những chuyện này thôi cũng được, dù sao cũng không phải tỷ đệ ruột thịt. Nhưng ta không ngờ rằng, ta dù sao cũng đã làm tỷ tỷ hắn suốt chín năm trời, đến tận bây giờ, hắn lại có thể suy đoán ta như vậy.

 

"Ta nói cho ngươi biết, Tuyết Đồng tỷ tỷ mới là tỷ tỷ ruột thịt của ta, mặc kệ ngươi khóc lóc ầm ĩ thế nào, cũng không thay đổi được sự thật này. Ngươi cũng đừng bày ra cái bộ dạng này để ép buộc phụ mẫu, khôn ngoan một chút thì bỏ đồ xuống mà về phòng đi, đừng để thật sự náo loạn lên rồi không hay đâu."

 

“Ta không hề làm loạn." Ta bình tĩnh nói: "Trịnh Tuyết Đồng đến tìm phụ mẫu ruột thịt của nàng, ta tự nhiên cũng phải đi tìm phụ mẫu ruột thịt của ta."

 

Trịnh Tế Ninh nhíu mày càng sâu. Ta không rảnh để ý đến hắn, chỉ nhìn về phía dưỡng phụ mẫu với vẻ mặt phức tạp. 

 

"Theo lẽ thường, ta nên hành lễ quỳ bái để cảm tạ Trịnh đại nhân và phu nhân bao nhiêu năm qua đã nuôi dưỡng ta. Nhưng, mười lăm năm ở Mạc Bắc, phần nhiều là ta nuôi sống hai người, không có hai người, ta cũng sẽ không phải chịu khổ ở Mạc Bắc. Cho nên, lễ này ta xin miễn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sắc mặt phu thê Trịnh gia lập tức đen sầm lại. 

 

"Vậy thôi đi, ta đi trước." 

 

"Láo xược!" 

 

Ta vừa bước qua họ, đặt chân lên bậc thềm ra khỏi phủ, liền nghe thấy Trịnh đại nhân giận dữ quát: "Trịnh Vãn Thanh! Ngươi còn coi ta là dưỡng phụ hay không?" 

 

"Phải, những năm tháng ở Mạc Bắc, chính ngươi bôn ba bên ngoài gánh vác gia đình." 

 

Khi nói ra lời này, mặt hắn đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, rõ ràng việc để con gái nuôi mình khiến hắn cảm thấy nhục nhã. Nhưng hắn rất nhanh thẳng lưng, ra vẻ nghiêm nghị của bậc trưởng bối: "Nhưng mấy năm đầu ngươi còn là đứa trẻ tã lót, nếu không có ta và mẫu thân ngươi ngày đêm chăm sóc, e rằng ngươi đã sớm c.h.ế.t yểu rồi!"

 

Ta quay đầu lại, cười nhạt đầy vẻ giễu cợt: "Nếu không có ngài và quý phu nhân, ta chỉ việc được phụ mẫu ruột thịt yêu thương chăm sóc suốt mười bảy năm, chứ không phải chịu đựng khổ sở trong gió sương Mạc Bắc!"

 

Trịnh phu nhân và Trịnh Tuyết Đồng đồng loạt tái mặt.

 

Khuôn mặt già nua của Trịnh đại nhân từ đỏ chuyển sang xanh, rồi lại từ xanh hóa đen. Thân thể hắn run rẩy, chỉ tay vào ta, "ngươi" nửa ngày trời không thốt nên lời. Xem ra vẫn còn biết hổ thẹn.

 

Chỉ có Trịnh Tế Ninh không hiểu rõ chân tướng sự việc, vẫn hùng hổ xông lên bênh vực phụ mẫu và người tỷ tỷ vừa tìm về. 

 

"Trịnh Vãn Thanh! Sao ngươi dám ăn nói với phụ mẫu như vậy? Đã bảo chuyện tỷ và Tuyết Đồng tỷ tỷ tráo đổi năm xưa là do bà mụ sơ suất, không liên quan đến phụ mẫu!"

 

Trịnh Tuyết Đồng kéo tay áo hắn, mặt đỏ bừng, nhỏ nhẹ khuyên can: "Tiểu đệ, đừng nói nữa." 

 

Trịnh đại nhân trừng mắt nhìn ta: "Ngươi thật sự muốn theo người Tần gia đi sao?" 

 

Ta gật đầu: "Phải."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com