Vạn Tiên Triều Bái [C]

Chương 763: Một Cái Búng Tay Gặp Kiếp Nạn



Trong bầu không khí tĩnh mịch, Lục Tiêu khẽ rùng mình một cái.

Ầm!

Kim sắc chưởng ấn vỡ nát.

Ánh lửa tan tác như mưa.

"Thì ra có thể làm như vậy."

Lục Tiêu khẽ nói, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã đọc qua rất nhiều bí tịch tu hành, ở Cửu Ngự Kiếm Tông hắn cũng gần như lật hết toàn bộ điển tịch trong Tàng Kinh Các.

Nhưng mãi cho đến bây giờ Lục Tiêu mới phát hiện ra bất kỳ bí tịch tu luyện, bí thuật thần thông nào mà mình từng xem qua đều không thích hợp với mình.

Cũng không thể để mình sử dụng.

Ngược lại, chỉ cần hắn để tâm cảm nhận khí tức của thiên địa sơn hà, bất kể làm gì thiên địa sơn hà kia đều sẽ cảm ứng được tâm ý của hắn để hắn sử dụng.

Giống như vừa rồi hắn muốn ra ngoài sơn môn liền trong một bước, giống như thuấn di, xuất hiện ở ngoài sơn môn.

Hắn muốn đi hóa giải phong ấn trên người Lão Cao và Lão Triệu thì khí tức thiên địa sơn hà kia sẽ chủ động giúp hắn thực hiện.

Cũng như giờ phút này, khi hắn muốn chống đỡ kim sắc thủ ấn kia cũng là lực lượng của thiên địa sơn hà đến giúp đỡ.

Giống như là những gì lòng hắn nghĩ thiên địa đều có thể cộng hưởng, tất cả lực lượng trong hư không đều có thể để hắn sử dụng!

Và đây chính là những gì Lục Tiêu có thể làm được khi mới bước vào con đường tu hành.

Hiện tại hắn quả thực cũng chỉ mới là tu vi Dẫn Linh Cảnh sơ kỳ.

Kim sắc chưởng ấn vỡ nát biến mất khiến mọi người đều bừng tỉnh từ trong sự khiếp sợ.

Khi nhìn lại Lục Tiêu, ánh mắt mọi người đều thay đổi.

Mặc dù không rõ Lục Tiêu làm thế nào để đạt được bước này nhưng ai cũng rõ, Lục Tiêu - một "tân binh" tu hành mới bước vào Dẫn Linh Cảnh này - rất đáng sợ!!

Vân Trúc Sơn nhíu mày thật chặt.

Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều có chút nằm ngoài dự liệu của lão ta.

Đầu tiên là phẩm chất đại đạo trên người Lão Cao và Lão Triệu cao đến mức khiến lão ta cũng cảm thấy khó tin, nảy sinh lòng tham không thể kiềm chế.

Còn sự xuất hiện của Lục Tiêu lại khiến đại năng Thiên Cực Cảnh như lão ta cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu và nghi hoặc.

Người và việc không nhìn thấu được thường đồng nghĩa với việc tràn đầy biến số và cổ quái!

"Làm đệ đệ đã nghịch thiên như thế, không ngờ một kẻ làm ca ca phế nhân ở giai đoạn đầu tiên bước vào con đường tu hành lại cũng có thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi như vậy..."

Vân Trúc Sơn khẽ nói: "Hai huynh đệ các ngươi đúng là người này còn khiến người ta bất ngờ hơn người kia."

"Ta đại khái hiểu cách đánh nhau rồi."

Lục Tiêu xoay người nhìn về phía Vân Trúc Sơn, vẻ mặt ôn hòa: "Ngươi có thể ra tay thử lại lần nữa."

Vân Trúc Sơn hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì thử xem!"

Ầm!

Khi giọng nói của Vân Trúc Sơn lan ra, lực lượng thần hồn như một lưỡi kiếm vô song chém về phía Lục Tiêu.

Theo lão ta thấy, Lục Tiêu cho dù có thể lợi dụng quy tắc thiên địa nhưng nhất định không ngăn được công kích thần hồn!

Lục Tiêu không đỡ.

Hắn vung tay áo, thân ảnh đột ngột biến mất tại chỗ.

Công kích thần hồn của Vân Trúc Sơn tự nhiên rơi vào khoảng không.

Người đâu?

Đồng tử Vân Trúc Sơn co rút lại, khí cơ của lão ta khóa chặt Lục Tiêu nhưng lại không thể nắm bắt được Lục Tiêu biến mất như thế nào.

Bốp!

Khoảnh khắc tiếp theo, sau gáy Vân Trúc Sơn đã trúng một cái tát, đánh cho lão ta lảo đảo lao về phía trước, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Chỉ thấy không biết từ lúc nào Lục Tiêu đã xuất hiện ở phía sau lão ta.

Sắc mặt Vân Trúc Sơn lập tức thay đổi. Tên này rốt cuộc di chuyển như thế nào?

Tại sao không hề tạo ra bất kỳ một chút động tĩnh và dấu vết nào?

"Các hạ không cần lo lắng, ta luyện tay trước đã, học cho kỹ cách đánh nhau."

Lục Tiêu nghiêm túc nói.

Thân ảnh hắn lại một lần nữa đột ngột biến mất.

Khí cơ toàn thân Vân Trúc Sơn nổ vang, đạo quang quanh thân cuồn cuộn, khí thế bỗng chốc cường thịnh đến cực điểm.

Phạm vi trăm trượng lấy lão ta làm trung tâm đều bị uy áp toàn thân lão ta bao phủ.

Như vậy, bất kể là ai chỉ cần đánh lén nhất định sẽ phải chịu đả kích từ uy áp toàn thân lão ta.

Bốp!

Lại là một cái tát, lại quất vào sau gáy Vân Trúc Sơn.

Đánh cho tóc tai lão ta bù xù, thân hình loạng choạng, trước mắt nổ đom đóm.

"Chuyện này không thể nào!!"

Vân Trúc Sơn kinh hãi xen lẫn giận dữ, khó tin nổi. Lão ta đã bao phủ uy áp trong phạm vi trăm trượng, có thể nói là thiên y vô phùng, tại sao lại không phòng được đối phương?

Lão ta xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Tiêu đứng cách đó không xa sau lưng, mà uy áp do chính mình phóng thích ra lại giống như thùng rỗng kêu to, không thể trấn áp được Lục Tiêu.

Quá cổ quái, cũng quá quỷ dị!

Tất cả những điều khác thường này cũng hoàn toàn vượt quá nhận thức của đại năng Thiên Cực Cảnh như Vân Trúc Sơn.

"Ta hiểu rồi. Ở vùng thiên địa này, chỉ cần ta muốn đánh ngươi, ngươi sẽ không tránh được."

Lục Tiêu như bừng tỉnh lẩm bẩm một mình: "Còn ngươi muốn đánh ta thì nhất định không chạm được vào ta."

"Đi chết đi cho lão tử!!"

Vân Trúc Sơn căm hận vung chưởng vỗ về phía Lục Tiêu.

Khoảng cách gần như vậy lão ta không tin không giết được Lục Tiêu.

Thế nhưng Lục Tiêu rõ ràng đứng đó không động đậy nhưng một chưởng này của lão ta lại đánh vào khoảng không!

Cảm giác mang lại cho người ta Lục Tiêu giống như hóa thành một luồng ánh sáng trong suốt, hóa thành hư vô.

Nhưng cố tình hắn lại đứng sừng sững ở đó!

"Ngươi cũng đỡ ta một chưởng."

Lục Tiêu giơ tay đánh ra.

Bốp!

Đạo quang hộ thể toàn thân Vân Trúc Sơn hùng hậu biết bao nhưng cái tát này lại không gặp phải bất kỳ trở ngại nào hung hăng quất vào khuôn mặt già nua của lão ta.

Tiếng tát vang giòn, mặt đầy máu!

Tất cả những điều này đều như chứng minh cho lời Lục Tiêu vừa nói.

Ở vùng thiên địa này chỉ cần hắn muốn đánh người ai cũng không thoát được, còn người khác muốn đánh hắn thì nhất định không chạm được vào hắn!

"Sao lại có chuyện hoang đường như vậy..."

Ôn Tú Tuyệt và những nhân vật lớn kia đều trợn mắt há hốc mồm, đầu óc mơ hồ.

Bọn họ đều là tu sĩ nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy trận chiến cổ quái, khác thường như vậy.

"Mẹ kiếp, không nhìn ra, Lục Tiêu làm ca ca này còn biến thái hơn cả Lục Dạ."

Vân Bắc Thần khiếp sợ.

Ai dám tưởng tượng trước ngày hôm nay Lục Tiêu vẫn chỉ là một phế nhân?

Mà lúc này Vân Trúc Sơn đã xấu hổ giận dữ muốn chết.

Thân là đại năng Thiên Cực Cảnh, ở Linh Thương giới cũng là tồn tại hô mưa gọi gió, ngạo nghễ trên đỉnh cao, nào có thể ngờ nay đến một nơi thế tục như vũng bùn hôi thối lại bị một tiểu nhân vật Dẫn Linh Cảnh tát vào mặt?

"Bản tọa ngược lại muốn xem xem quy tắc thiên địa này rốt cuộc sẽ giúp ngươi đến mức nào!"

Vân Trúc Sơn gằn từng chữ.

Khi giọng nói vang lên, khí tức toàn thân lão ta bỗng nhiên tăng vọt, liên tục leo thang.

Trước đó chịu sự hạn chế của quy tắc thiên địa Đại Càn, lão ta tối đa chỉ có thể sử dụng tu vi cấp độ Bão Chân Cảnh.

Nếu không sẽ phải chịu sự "phản phệ của thiên đạo".

Nhưng bây giờ lão ta đã không màng đến những thứ này nữa!

Chỉ trong nháy mắt khí tức toàn thân Vân Trúc Sơn đã leo lên đến Thần Du Cảnh.

Trên bầu trời đột nhiên hiện lên một tầng kiếp vân đen kịt dày đặc.

Đại Càn là quốc độ thế tục, cương vực tuy rộng lớn nhưng rốt cuộc cũng có hạn, so với năm châu của Linh Thương giới nghiễm nhiên giống như sự khác biệt giữa một hạt cát và một ngọn núi lớn.

Khi khí tức toàn thân Vân Trúc Sơn đột phá đến Thần Du Cảnh, người tu đạo trong toàn thiên hạ Đại Càn đều bị kinh động, nhận ra trên bầu trời kia xuất hiện một luồng khí tức kiếp nạn khiến người ta tim đập chân run.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Không biết bao nhiêu người kinh hãi suýt chút nữa nghi ngờ tận thế hạo kiếp sắp giáng xuống.

Bọn người Ôn Tú Tuyệt, Lão Cao, Lão Triệu cũng run rẩy trong lòng, cả người lạnh toát.

Không ai ngờ rằng Vân Trúc Sơn này lại mạnh mẽ đến mức độ như vậy!

Lục Tiêu không nhịn được thiện ý nhắc nhở: "Ngươi làm như vậy sẽ tự hại mình đấy."

"Đồ ngu xuẩn không biết gì! Chỉ là quy tắc thiên địa của một nơi thế tục mà thôi, cho dù có chịu sự phản phệ của thiên đạo bản tọa búng tay là có thể hóa giải!"

Vẻ mặt Vân Trúc Sơn lạnh băng, lão ta đang định ra tay.

Oanh!

Một đạo kiếp quang từ trên trời giáng xuống.

Trong sát na, Vân Trúc Sơn bị đánh cho da tróc thịt bong, toàn thân cháy đen, tóc tai dựng ngược.

Cả người lão ta hung hăng nện xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Lục Tiêu không nhịn được hỏi: "Ngươi nói búng tay là có thể hóa giải, sao không búng tay đi?"

Mọi người: "..."