Vân Vân Hà Quang Bất Phục

Chương 15



 

15.

 

Ánh mắt Lâm Cẩn Quy trong sáng, không hề né tránh.

 

Bùi Cảnh Uyên từ từ hạ kiếm, sự hung bạo trong mắt cũng bị nỗi bi thương thay thế.

 

Đúng vậy, Tố Vân đã ở trong hoàng lăng rồi.

 

Nếu không phải bị thiên hạ này ràng buộc, hắn đã sớm xuống lòng đất để xin nàng tha tội rồi.

 

"Là trẫm thất thố rồi."

 

Bùi Cảnh Uyên nhắm mắt lại, đè nén nỗi đau trong lòng, rời khỏi sân luyện võ.

 

Lâm Cẩn Quy nắm chặt túi hương, nhìn bóng lưng Bùi Cảnh Uyên, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Đêm khuya, Bùi Cảnh Uyên một mình ngồi lại trong Phượng Nghi Cung, rượu trong tay hết ly này đến ly khác.

 

Đường thêu trên chiếc túi thơm trong tay hắn đã bị mài đến bạc màu.

 

Trước kia hắn chỉ cảm thấy tài thêu thùa của Tống Tố Vân không ra gì, nào ngờ cả đời này chỉ còn lại một vật này để hắn hoài niệm.

 

Vị quân vương cao quý vậy mà lại khóc không thành tiếng như một đứa trẻ bất lực.

 

Tất cả những chuyện thời niên thiếu vô số lần hiện về trong đầu Bùi Cảnh Uyên.

 

Hắn đột nhiên nhớ lại họa tiết hoa mai trên túi hương của Lâm Cẩn Quy giống hệt như bức tranh hoa mai mà Tống Tố Vân tặng hắn năm 15 tuổi.

 

Chén rượu trong tay Bùi Cảnh Uyên rơi xuống đất, trong đêm tĩnh lặng phát ra tiếng vỡ chói tai.

 

Hắn chưa bao giờ nghi ngờ tính chân thực của t.h.i t.h.ể đó, chỉ nghĩ rằng đá rơi quá nhiều, đã hủy hoại khuôn mặt của Tống Tố Vân.

 

Nhưng túi hương đó mới như vậy, rõ ràng là mới được thêu gần đây...

 

Trong lòng Bùi Cảnh Uyên đột nhiên có một suy đoán táo bạo, hắn gọi ám vệ đã lâu không dùng đến:

 

"Đi điều tra Lâm Cẩn Quy, mỗi một dinh thự của hắn, mỗi một bước đi, trẫm đều muốn biết."

 

"Vâng!"

 

Bùi Cảnh Uyên nhìn Phượng Nghi Cung tối đen như mực, tim đập thình thịch.

 

Tố Vân, trẫm nhất định sẽ tìm thấy nàng.

 

Hai ngày nay Tống Tố Vân tim cứ đập nhanh, mơ hồ có cảm giác bất an.

 

Tuy mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, nhưng luôn có cảm giác bị theo dõi.

 

Ngay cả mấy chiếc khăn tay nàng thêu cũng không hiểu sao biến mất không dấu vết.

 

Lam Nguyệt luôn nói là nàng nhớ nhầm, nhưng Tống Tố Vân rất chắc chắn những chiếc khăn đó hôm qua vẫn còn trong ngăn kéo bàn trang điểm.

 

Thấy nàng lại ngồi ngẩn người dưới hiên, Lam Nguyệt khoác tay nàng, giọng điệu vui vẻ:

 

"Cô nương, người ở trong dinh thự này buồn bực mấy tháng rồi, hay là hôm nay chúng ta cùng ra phố mua ít vải vóc nhé?"

 

Tống Tố Vân nhìn lúm đồng tiền nhỏ trên má Lam Nguyệt, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

 

Lam Nguyệt còn nhỏ tuổi, giống như mình nhiều năm về trước.

 

Sự ngây thơ hoạt bát trên người cô bé, Tống Tố Vân muốn bảo vệ.

 

Đúng lúc vải may áo cho Lâm Cẩn Quy cũng không đủ, huynh ấy thích màu sẫm, ra ngoài mua một ít về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Được, muội đi lấy một chiếc áo choàng đến đây, chúng ta cùng đi dạo."

 

Nghe thấy Tống Tố Vân cuối cùng cũng chịu ra ngoài đi dạo, Lam Nguyệt vui mừng khôn xiết.

 

Cửa lớn biệt viện mở ra, họ liền bị chiếc xe ngựa ngoài cửa dọa cho giật mình.

 

Tống Tố Vân nhìn chằm chằm vào họa tiết rồng trên xe ngựa, nỗi sợ hãi lập tức bò lên tim.

 

Bùi Cảnh Uyên đã tìm đến...

 

Nàng hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng chân lại mềm nhũn không có chút sức lực.

 

"Tố Vân... thật sự là nàng..."

 

Trái tim Bùi Cảnh Uyên như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

 

Người mà sớm tối mong nhớ lại một lần nữa sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn, hắn hận không thể lập tức hòa tan Tống Tố Vân vào xương m.á.u của mình.

 

"Tố Vân, những ngày qua tại sao nàng lại trốn ở đây? Nàng có biết trẫm tưởng nàng đã chết, nhớ nhung đến phát bệnh không..."

 

"Ta không phải người ngươi tìm, xin hãy về cho."

 

Tống Tố Vân nắm chặt tay, cố gắng lắm mới khiến giọng nói nghe không run rẩy.

 

Nàng quay người ra lệnh đóng cửa, nhưng Bùi Cảnh Uyên lại dùng tay chặn cửa lại.

 

Lam Nguyệt tuy không biết hắn là ai, nhưng nhìn mức độ xa hoa của chiếc xe ngựa cũng hiểu người này không giàu thì cũng sang.

 

Cô bé cũng không dám thật sự làm hắn bị thương, đành phải mở cửa ra.

 

Bùi Cảnh Uyên vào được cửa, một tay nắm lấy tay Tống Tố Vân.

 

Tống Tố Vân như bị lửa đốt, kinh hãi tột độ hất tay Bùi Cảnh Uyên ra.

 

"Ngươi đừng chạm vào ta!"

 

"Tố Vân! Nàng là thê tử của trẫm, là Hoàng hậu của trẫm! Phải cùng trẫm trở về!"

 

Hai chữ Hoàng hậu dường như là công tắc của nỗi sợ hãi trong lòng Tống Tố Vân.

 

Nàng run rẩy toàn thân, không ngừng lùi lại, ánh sáng trong mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hố đen vô tận.

 

"Ta không phải Hoàng hậu... ta không phải... Hoàng hậu đã c.h.ế.t rồi..."

 

"Đúng! Hoàng hậu đã c.h.ế.t rồi! Ta không phải Hoàng hậu! Ta chỉ là Tống Tố Vân! Ngươi đi đi, ngươi đi đi!"

 

Bùi Cảnh Uyên chưa bao giờ thấy một Tống Tố Vân cuồng loạn như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ.

 

Tố Vân muội muội hoạt bát hay cười của ngày xưa, vậy mà lại bị hắn ép thành bộ dạng này.

 

Hắn hận thấu xương bản thân, giơ tay tát vào mặt mình.

 

"Tố Vân muội muội, trước kia là ta không nhìn thấu lòng mình, đã đẩy muội ngày càng xa, bây giờ ta biết sai rồi, muội tha thứ cho ta một lần được không?"

 

Tống Tố Vân sững sờ tại chỗ, nàng đã không biết bao lâu rồi không nghe Bùi Cảnh Uyên gọi mình là Tố Vân muội muội.

 

Tiếc là bây giờ nghe lại, đã không còn ý vị rung động như ngày xưa nữa.

 

Dù Bùi Cảnh Uyên đã hạ mình, Tống Tố Vân có thể nghĩ đến vẫn là nỗi đau bị hắn giày vò đủ điều.

 

"Bùi Cảnh Uyên, giữa ngươi và ta, ngoài hận thù ra, không còn gì khác."

 

"Không đâu, không đâu, Tố Vân, nàng cho ta một cơ hội, để ta bù đắp lỗi lầm được không? Từ ngày biết nàng còn sống, ta đã cho xây sửa lại Phượng Nghi Cung, con tiện phụ Ninh Oanh Oanh ta cũng đã nhốt vào thủy lao, chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể g.i.ế.c nó để hả giận. Tố Vân, ta chỉ muốn nàng trở về bên cạnh ta, ta cái gì cũng nghe theo nàng."