Tuyệt không cần phải lưu danh sử sách theo cách này mà!
Các vị trong nhà ơi, ai mà ngờ được cơ chứ, đại thần của trẫm ra khơi trở về, lại còn mang cả thổ dân bản địa về cho trẫm nữa!
——Suy nghĩ hiện giờ của lão Hoàng đế, đại khái chính là ý này.
Thế nhưng, người ta đã lặn lội ngàn dặm tới đây, Hoa Hạ với tư cách là chủ nhà, tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo.
"Bọn họ ăn đồ hầm, ủ rượu trái cây, khẩu vị thiên về cay. Thức ăn thường ngày, ngoài thú rừng ra, chính là mộc thự và cá."
Mộc thự là cái tên Tạ Lạc Thủy đặt cho loại củ này, trông nó rất giống khoai lang, nhưng màu sắc lại như gỗ, vì vậy gọi là mộc thự.
Trên thuyền cũng mang về không ít mộc thự.
Lão Hoàng đế gật gật đầu. Vì vậy, đến lúc mở tiệc, trên bàn phần nhiều là các món hầm, các món chế biến theo kiểu khác cũng có, nhưng đều chỉ là phần ăn thử, để tránh người Paraguay không hợp thủy thổ.
Thậm chí, khi biết người Paraguay vẫn quen ngồi dưới đất ăn cơm, ông liền vung tay một cái, quyết định địa điểm yến tiệc ở nơi sơn dã. Hoàng đế và bá quan đều vận trang phục gọn gàng, người thì ngồi trên chiếu, kẻ lại ngồi thẳng xuống đất.
Trong suốt buổi tiệc, người Paraguay cứ nói chuyện không ngừng với Tạ Lạc Thủy, thổ ngữ xen lẫn tiếng quan thoại Đại Hạ, còn thêm cả khoa tay múa chân, thỉnh thoảng lại chỉ tay về phía lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế đối với chuyện này chỉ cười cho qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chẳng bao lâu sau, Tạ Lạc Thủy liền đứng dậy, dùng lễ nghi diện kiến mà Đại tướng quân đã cấp tốc dạy cho nàng trên thuyền để hành lễ với lão Hoàng đế: "Bệ hạ, Irará nói rằng, Bệ hạ rất cao lớn cường tráng, còn cường tráng hơn cả tù trưởng Paraguay của hắn. Hắn rất tiếc vì mình không ở bộ lạc, nếu không đã có thể săn heo rừng hung dữ về dâng lên Bệ hạ."
Lão Hoàng đế cười ha hả: "Trùng hợp thay, trên tiệc cũng có heo rừng! Vị tráng sĩ này không quản vạn dặm, vượt qua biển cả mênh m.ô.n.g đến Đại Hạ ta, quả thực anh dũng. Tạ khanh, ngươi nói với hắn, Đại Hạ chúng ta cũng có tục lệ, chính là ban cho dũng sĩ một vò rượu, lại ban thêm một cái đùi heo để nhắm rượu. Ngươi hỏi hắn xem có ăn được không!"
Tạ Lạc Thủy bèn vừa khoa tay múa chân vừa dùng thổ ngữ còn chưa sõi để trao đổi xong với Irará.
Những lời này khiến Irará vô cùng vui sướng.
Hắn vốn muốn ăn sống thức ăn theo cách săn b.ắ.n trong bộ tộc. Chạm vào túi mật còn nóng hôi hổi, động đến lá gan còn đẫm m.á.u tươi, uống sữa của con thú mẹ hòa lẫn với máu, đó mới là việc mà chiến binh nên làm!
Thế nhưng, Đại Hạ dọn lên lại không phải nguyên cả con heo rừng, mà chỉ là một cái đùi heo rừng.
——Hắn vốn tưởng rằng, tuy là ban cho hắn đùi heo, nhưng sẽ để hắn tự tay xé cái đùi heo từ trên xác con vật, thể hiện sức mạnh giữa m.á.u tươi.
Irará có chút thất vọng, nhưng hắn rất nhanh lại nghĩ, bất kể là "Tạ", là "Tần", hay những người Đại Hạ khác, sau khi tham gia săn b.ắ.n cùng họ, đều không thích ăn sống con mồi, nhất định phải mang về bộ lạc hầm nấu.
Đây có lẽ chính là câu tiếng Đại Hạ "cầu đồng tồn dị" mà "Tạ" đã nói.
"Tạ" nói, "cầu đồng tồn dị" ý chỉ, cách bộ lạc Paraguay không xa, cũng có một bộ lạc T, người ở đó cũng da vàng như họ, cũng dùng ngựa để đo lường tài sản, nhưng người ở đó khi khát nước sẽ uống thứ trong dạ dày ngựa chết, còn người Paraguay thì không.