Đậu Thừa tướng đứng dậy, lão Hoàng đế bước tới, ngồi phịch xuống ghế chủ tọa, tay vẫn cầm con d.a.o lột da kia.
Sắc mặt thì bình tĩnh, thế nhưng lệ khí luẩn quẩn giữa hai hàng lông mày, trực tiếp phản chiếu lên lưỡi d.a.o loang lổ vết máu.
Ánh mắt lão Hoàng đế lần lượt đánh giá đám người to gan lớn mật này, tức quá hóa cười: “Vừa rồi hình như có người nói muốn bẩm báo Trẫm, rằng Thừa tướng lòng lang dạ sói? Trẫm bây giờ đang ở đây, ai muốn bẩm báo?”
Đám quan viên đã trí sĩ ồn ào ban nãy giờ đây lại không dám nói một lời, chỉ cúi đầu, hai chân run rẩy.
Run rẩy rõ nhất là Tiền Tri phủ Trương. Một tương lai bị bóng tối bao trùm trực tiếp trải ra trước mắt ông ta, suýt nữa biến thành gà mái thét chói tai——
Ông ta dùng vàng làm dây cương, bạc làm đồ trang trí đầu ngựa ngay trước mặt Bệ hạ?!
Ông ta khoe khoang hoa viên của mình có bao nhiêu cây cỏ quý hiếm trước mặt Bệ hạ?!
Bệ hạ còn nói hứng thú với hoa viên của ông ta?!
Ông ta còn bất kính với Bệ hạ, tỏ ra đặc biệt không kiên nhẫn?!
Tiền Tri phủ Trương đã cảm thấy óc mình đang kêu sùng sục rồi.
Ông ta có mấy cái đầu chứ—— dám nói chuyện với Bệ hạ như vậy!
Ấy thế mà, lão Hoàng đế lại chỉ điểm đúng y: “Trương Hữu phải không?”
—— Bị Hoàng đế gọi cả họ lẫn tên, không hẳn là làm nhục người.
Thế nhưng, lại là dọa người: “Ngươi nói xem, ngươi có oan tình gì?”
Bây giờ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tiền Tri phủ Trương.
Tiền Tri phủ Trương tiến lên phía trước một bước lớn, giọng nói chân thành tha thiết: “Bệ hạ, thần không có oan tình.”
Một ngày tốt lành
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
—— Cái gọi là “Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần” (Khắp nơi trong cõi đất, đâu cũng là bề tôi của vua), cho dù là người không có thân phận quan lại, đối mặt với Hoàng đế cũng có thể tự xưng là “thần”.
Tiền Tri phủ Trương ngay sau đó, không biết là đang giả ngu, hay là đang kêu oan, lại nói: “Thế nhưng thần cũng không biết tại sao Thừa tướng lại hùng hổ dọa người như vậy, Bệ hạ minh giám! Thần quả thực chưa từng làm điều phi pháp, hung ác phóng túng ạ!”
Lão Hoàng đế lại hỏi thêm mấy người nữa, đều là những lời lẽ tương tự.
“Nếu đã như vậy.” Ông xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên đốt ngón tay, chậm rãi mở lời: “Vậy thì cứ từng người một đi.”
Từng người một cái gì?
Có người lắp bắp hỏi: “Ý của Bệ hạ là…”
Lão Hoàng đế: “Trẫm ngày thường quá nuông chiều các ngươi rồi, đã như vậy, hôm nay dứt khoát đem cả kinh quan lẫn quan viên đã trí sĩ, cùng giữ lại trong phủ Thừa tướng, Cẩm Y Vệ từng người một tra xét qua, khi nào tra xong, khi nào thả người.”
“Nhưng công vụ…”
“Không sao, cho người thúc ngựa nhanh từ kinh sư đưa tới.”
“Ăn uống ngủ nghỉ…”
“Lương thực và nước uống sẽ có người chuyên trách đưa tới, chăn nệm cứ trải thẳng xuống đất, chỗ này cũng rộng rãi, ngủ được hai ba trăm người. Đi nhà xí sẽ có Cẩm Y Vệ đưa ống nhổ vào, dùng xong lại đưa ra. Còn có thắc mắc gì, cứ hỏi hết một lượt đi.”
Không còn ai dám lên tiếng nữa.
Ngay cả tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, cũng đã lâu không còn nghe thấy.
Mặt trăng ẩn mình trong tầng mây dày, ánh sáng yếu ớt lạnh lẽo chiếu xuống, khiến giấy dán cửa sổ cũng như phủ một màu âm u lạnh lẽo.
“Đại thọ tám mươi của Thừa tướng, mời tám bàn người thì bắt đầu từ bàn cuối cùng.”
Lão Hoàng đế đưa tay ra, Đậu Thừa tướng dâng lên một bản danh sách.