Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 475



Còn chưa đợi hắn hết xấu hổ, đã nghe thấy lão Hoàng đế gọi hắn: “Tô Tử Quang, ngươi lại đây.”

Tô Tử Quang vội vàng tiến lên, tay còn nắm chiếc khăn tay trắng đang nhỏ nước tong tong, trông như bị quan lớn bắt nạt, nhìn qua thật đáng thương.

Lão Hoàng đế: “Đứng đó đi.”

Tô Tử Quang chỉ có thể đứng ở đó, ánh mắt của mọi người đều đ.â.m vào sau lưng hắn, khiến hắn đứng cũng không yên, muốn cử động cơ thể nhưng lại sợ thất lễ trước mặt vua. Toàn thân lúng túng như có kiến bò.

Mà lão Hoàng đế lại không nhanh không chậm sai người mang đến d.a.o nhỏ và mấy cành cây, lại ung dung thong thả vót cành cây.

[Ể? Lão Hoàng đế đang làm gì vậy?]

Nhìn không ra, Hứa Yên Miểu dứt khoát nhìn chằm chằm vào bên này, hồi lâu không xem hệ thống. Mãi cho đến khi thấy lão Hoàng đế làm xong đồ thủ công, mấy que gỗ được đặt trên mặt bàn.

Đúng lúc này, Cẩm Y Vệ vào cửa, bưng một cuốn sổ, đưa cho Hoàng đế.

Trông giống như đã tra ra chuyện của Tô Tử Quang rồi.

Một ngày tốt lành

Tô Tử Quang chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, không biết số phận mình sẽ ra sao.

Lão Hoàng đế sai người lấy chu sa, tự mình viết mấy chữ lên que gỗ, sau đó, sai người lấy một ống thẻ bỏ vào. Ống thẻ này chuẩn bị rất chu đáo, để phòng người rút bị trượt tay, bên trên còn bọc một lớp da bò dày nữa chứ.

Rồi sau đó, lão Hoàng đế làm bộ lật xem cuốn sổ kia, Tô Tử Quang cũng không biết ông đã thấy gì, chỉ có thể thấy theo ánh mắt di chuyển, ánh mắt của Bệ hạ ngày càng lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngay sau đó, Bệ hạ nói: “Ngươi rút một thẻ đi.”

Tô Tử Quang cắn răng tiến lên, lắc lắc ống thẻ, lắc ra một que thẻ, cúi đầu nhìn: Tru di cửu tộc.

Môi lập tức bị cắn chặt.

Lại vội vàng lật xem những que thẻ khác trong ống, còn có “Di tam tộc”, “Tru di thập tộc”... đại loại như vậy.

Dưới gầm trời này lại có chuyện trẻ con như vậy! Rút thẻ quyết định sự tồn vong của cả tộc?!

Tô Tử Quang không cam lòng: “Bệ hạ! Tại sao lại tru di cửu tộc của thần, thần——”

Đúng lúc này, Hứa Yên Miểu lại tiếp tục xem hệ thống, lôi hết những chuyện hóng hớt về trận thiên tai lần này ra: [A! Dương Châu vì quanh năm bị lũ lụt, kho lương dự trữ không đủ, Tri phủ Dương Châu lúc đó đã phải hạ mình đi mượn lương thực của cường hào địa phương, còn phải khúm núm hứa hẹn trả lại gấp bội, nhưng lương thực mượn được ít quá.]

[Nhà họ Triệu nói nhà mình nghèo, chỉ chịu cho mượn sáu trăm thạch lương thực. Sáu trăm thạch, xe ngựa đi lại của nhà họ Triệu còn đắt hơn cái giá đó!]

[Nhà họ Đinh còn ít hơn, chỉ cho mượn một trăm thạch, bố thí cho ăn mày à.]

[Gia chủ nhà họ Trương còn quá đáng hơn, trực tiếp không cho một xu, kể khổ, nói nhà mình đến nồi còn không mở nổi, trong nhà trên dưới mấy trăm người hầu kẻ hạ phải trả tiền công, vợ con mình và sáu phòng thiếp của mình cũng phải nuôi, căn bản không lấy ra được chút lương thực nào—— hắn nói phét, hắn và Tô Tử Quang cấu kết với nhau làm việc xấu, sáu nghìn mẫu ruộng của Tô Tử Quang không sao cả, hắn cũng bảo vệ được bốn nghìn mẫu ruộng của mình, ngày nào cũng thắp đèn mỡ heo từ tối đến sáng, khổ chỗ nào! Hết lương thực chỗ nào!]

[Lý do không cho mượn lương thực là đợi dân lưu tán đông lên, tiện để ký khế ước bán ruộng bán đất bán con trai bán con gái bán thân với bọn họ.]




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com