Lập tức quỳ lết tới, không dám nhìn vào mắt lão Hoàng đế: "Bệ hạ! Thần... thần quả thực đã động vào công điền, tội thần đáng muôn chết—— nhưng!!!"
Văn Thúc Trực cao giọng: "Công điền thần cho thuê lại là chia bốn sáu với dân chúng, thần bốn, họ sáu. Hơn nữa, gặp khó khăn, thần còn cho phép họ nợ tiền thuê, không giống như một số người ngồi đây, m.á.u lạnh vô tình, nông dân thuê ruộng của họ sống không nổi, nợ tiền thuê chồng chất, lãi mẹ đẻ lãi con (nguyên văn: 九出十三归 - cửu xuất thập tam quy, một hình thức cho vay nặng lãi thời xưa), thật sự vô liêm sỉ!"
"#@×あ..." (Tiếng chửi thề)
Văn Thúc Trực! Ta chửi tổ tiên nhà ngươi!
Tại chỗ lại có mấy người quỳ lết tới: "Bệ hạ, thần... thần chỉ là..."
[Còn người mặc áo choàng đoạn xanh da cáo kia...]
[Trong nhà chắc là chỉ có nhiêu đây... Ể? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có thêm mấy người bò ra nữa rồi?]
Hứa Yên Miểu dứt suy nghĩ khỏi hệ thống, nhìn thấy một đám người đang nằm bò trên khoảng đất trống ở giữa, giống như từng gò đất nhỏ, lập tức giật mình nhảy dựng.
Rồi lật xem hệ thống.
[Ồ! Chó cắn chó!]
[Để ta xem các ngươi đã nói những gì—— Vị cựu Thông phán Ứng Thiên phủ này, người khác m.á.u lạnh thì ngươi tốt đẹp hơn chỗ nào sao? Ngươi đúng là trên công điền thò tay vơ vét không nhiều bằng người khác, nhưng chia bốn sáu và chia năm năm có gì khác nhau sao? Nông dân vốn chỉ cần nộp một phần ba mươi thuế, đều là bóc lột m.á.u và mồ hôi, phân biệt cao thấp làm gì!]
Lão Hoàng đế lại một lần nữa tiếc nuối.
Miệng lưỡi như vậy, sao lại không thể dùng làm Ngự sử chứ?
Bây giờ đám quan viên đã trí sĩ này không nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, chỉ có thể tự mình ra tay thôi.
Lão Hoàng đế lại tiếc nuối một phen, mới cúi đầu liếc nhìn Văn Thúc Trực đang quỳ bò: "Chia bốn sáu với dân chúng, ngươi rất đắc ý?"
Văn Thúc Trực ngẩng đầu lên, cười gượng: "Cũng, cũng không phải..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lão Hoàng đế: "Có cần Trẫm phân biệt ngươi với những người khác không? Người khác tru di cửu tộc, ngươi di tam tộc, vừa hay nhẹ hơn một chút, biểu dương tấm lòng ít chặt một cánh tay của dân chúng của ngươi?"
Văn Thúc Trực: "..."
Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Lão Hoàng đế: "Cảm động chứ?"
Tuyến phòng thủ tâm lý của Văn Thúc Trực bị phá vỡ thẳng tắp: "Nhưng ta chỉ quan tâm đến tam tộc thôi, sáu tộc kia ta đều không quen biết mà!!!"
Di tam tộc và tru di cửu tộc có gì khác nhau sao!
Lão Hoàng đế: "...Ồ."
—— Thực ra ông cũng chưa nghĩ đến phương diện này.
Tri huyện đã trí sĩ của huyện Thường Thục rón rén cử động một chút, lén lút nhanh chóng quan sát tình hình, nụ cười đắc ý.
May mà hắn phản ứng nhanh!
Một ngày tốt lành
Nếu lời Bệ hạ nói là thật. Chiếm công điền chia bốn sáu chỉ di tam tộc, vậy người như hắn không chiếm đoạt công điền, chỉ là lơ là chức trách, có phải chỉ bị c.h.é.m đầu, không đến nỗi cả tộc cùng c.h.ế.t không?
[Ể? Vị Tri huyện đã trí sĩ của huyện Thường Thục kia đang cười cái gì vậy?]
Tri huyện đã trí sĩ của huyện Thường Thục không biết tại sao, cảm thấy sau lưng mình hơi lạnh.
Nhìn kỹ xung quanh, phát hiện bao gồm cả Hoàng đế, không ít người đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Tri huyện đã trí sĩ của huyện Thường Thục: "..."
Nụ cười trực tiếp cứng đờ trên mặt.
[Không lẽ đang đắc ý vì mình đã thành công lừa gạt lão Hoàng đế về tội trạng của mình chứ?]