[Bởi vì ông ta chính là thi đỗ trong kỳ thi đó mà!]
[Nghe nói chuyện của Lưu Ngọc xong, liền thức đêm chép lại bài văn của mình, suy đi nghĩ lại, xem chữ nào, câu nào có vẻ lạ lẫm cổ quái, mấy ngày đó ông ta ngủ không ngon giấc, dứt khoát không tham gia Điện thí, trực tiếp nhận chức quan đi đến huyện Lệ Thủy làm Tri huyện luôn.]
[May mà lúc đó mới khai quốc không bao lâu, chức quan còn trống, có thể trực tiếp bổ nhiệm quan ngay sau khi có kết quả thi.]
Một ngày tốt lành
[...Ể?]
Hứa Yên Miểu như có điều suy nghĩ: [Nói mới nhớ, hình như lần nào cũng vậy, hễ vị trí trên quan trường trống ra, liền ném thí sinh khoa cử qua đó làm quan. Cho nên... nếu g.i.ế.c nhiều quan viên quá, thì cũng có thể làm vậy nhỉ?]
[Nếu một kỳ thi sinh không đủ, còn có thể mở Ân khoa?] (Ân khoa: kỳ thi đặc biệt được mở ngoài lệ thường do vua ban ơn)
[Cho nên... lão Hoàng đế căn bản không sợ g.i.ế.c quá nhiều người?!]
Lão Hoàng đế ha ha cười.
Nếu không thì sao?
Hơn nữa còn có thể không g.i.ế.c trước, giữ lại một phần quan viên mang gông cùm làm việc tại vị trí, cho đến khi lứa tiếp theo được đào tạo ra.
Còn về việc những quan viên này có gây chuyện không? Ngươi cũng không muốn vợ con của ngươi... ừm, bị thế nào đó chứ?
[Hít——]
[Hay là cứ ẩn mình một lát đi!]
Lão Hoàng đế: "???"
Thấy Hứa Yên Miểu lại gục xuống bàn, làm động tác quen thuộc hai tay đan vào nhau, mặt vùi vào đáy cánh tay, không thể nhịn được nữa——
"Hứa Yên Miểu! Lăn qua đây!"
Ngươi sợ cái gì mà sợ! Ngươi là sủng thần! Lấy cái khí thế kiêu ngạo của sủng thần ra xem nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đồng tử Hứa Yên Miểu co rút dữ dội.
[Sao lại gọi ta?!]
[Ta có làm gì đâu! Ta tuyệt đối tuân thủ pháp luật!]
[Là có kẻ nào vu oan giá họa ư? Hay là ta đã làm chuyện gì mà chính mình cũng không biết!]
[Không phải là sắp bị c.h.é.m đầu đấy chứ?!]
Hứa Yên Miểu căng thẳng tưởng tượng ra một màn kịch nhỏ trong đầu. Ở đó, trên đầu một người que có viết chữ "Hứa" thật to, bị một đám người đè chặt, một tên người que đại diện cho Cẩm Y Vệ lớn tiếng tuyên đọc tội trạng của hắn, sau đó, từ phía sau m.ô.n.g "soạt" một cái, rút ra một thanh đại đao.
Rồi, quả cà chua vỡ "bụp", nước b.ắ.n tung tóe!
[Không được! Ta phải tự cứu lấy mình!]
Ánh mắt Hứa Lang dần trở nên kiên định: [Mấy năm lăn lộn chốn quan trường này, ta đâu phải ngồi không!]
Lão Hoàng đế chớp chớp mắt.
Vốn dĩ, ông chỉ định gọi người đến ngồi cạnh bên, để tỏ rõ ân sủng đặc biệt mà thôi.
Nhưng mà, bây giờ thì...
Hoàng đế nghĩ bụng một cách tinh quái: Cứ để xem, Tiểu Bạch Trạch này rốt cuộc muốn làm gì.
*
Trong mắt mọi người, vị sủng thần nọ vẫn giữ thần thái ung dung đi đến trước mặt Lão Hoàng đế, cung kính hành lễ, rồi nói: "Bệ hạ đã giận đến mức bắt thần cút ra đây..." Hắn cười nhẹ: "Chẳng lẽ là do ông đã xem 《Kê Xuất Nhập Bộ》, nên chê thần lúc đi cứu tế ở Phúc Kiến đã ăn quá nhiều gà rồi ư?"
《Kê Xuất Nhập Bộ》, vốn dĩ là cuốn sổ chỉ có ở Đôn Hoàng, dùng để ghi chép số lượng gà mà Đôn Hoàng tiêu tốn mỗi năm để đãi các quan viên qua lại. Sau này, Lão Hoàng đế đã mở rộng thứ này ra cả nước, để tiện cho ông biết các quan viên đi sứ các nơi thường ngày ăn mấy con gà.
Nghe Hứa Yên Miểu nói vậy, Lão Hoàng đế sững người một chút, buột miệng hỏi: "Ngươi đã ăn mấy con?"