Hắn đã tặng nàng rồi, chẳng lẽ nàng lại keo kiệt đến vậy ư?
Vừa dứt lời, trên khuôn mặt trong trẻo kia hiện lên một nụ cười dễ thấy: “Đa tạ tiểu thư.”
Nhìn bộ dạng vui vẻ ra mặt của hắn, dù ở trong đám người cũng chắp tay thi lễ, Trần Bảo Âm không nhịn được cười ra tiếng.
Người này thật sự là…
“Ngươi muốn kiểu nào?” Nàng đợi hắn đứng dậy, hai người cùng nhau đi về phía trước.
Cố Đình Viễn đáp: “Đẹp.”
“Vớ vẩn.” Trần Bảo Âm không khỏi nói: “Ai mà không muốn một chiếc đèn đẹp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cố Đình Viễn đáp ngay: “Vớ vẩn cái gì? Đó là sự thật.” “Cũng là vớ vẩn.”
“Nó vẫn là sự thật.”
Hai người vừa nói chuyện nhảm nhí vừa chui qua chui lại giữa đám đông, dừng lại trước một gian hàng, cuối cùng chọn ra một chiếc đèn lồng mà họ thích.
Đó là một chiếc đèn hồ ly nhỏ rất hiếm thấy, không hiểu sao không có ai mua, Trần Bảo Âm liếc qua đã nhìn trúng và quyết định mua nó.
“Bốn mươi sáu văn, cảm ơn đã ủng hộ.” Người bán hàng nhiệt tình nói.
Cố Đình Viễn muốn cởi túi tiền, Trần Bảo Âm đè tay hắn lại: “Để ta.” Đã nói tặng hắn thì nàng sẽ tự trả.
Ngón tay nàng chạm vào mu bàn tay là rời đi ngay, chỉ để lại cảm giác hơi lạnh, Cố Đình Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, khép tay vào tay áo, miệng cười tủm tỉm.
Một người xách đèn thỏ ngọc, một người xách đèn hồ ly, nương theo đám đông di chuyển trên đường phố náo nhiệt.
Trần Bảo Âm hơi thơ thẩn, không kiềm được nhìn đèn tiểu hồ ly trong tay hắn. Nàng thích cái này hơn cái đèn ngọc thỏ đang cầm trong tay. Thế nhưng, đã nói là tặng hắn rồi.
Cố Đình Viễn như thể không chú ý tới tầm mắt của nàng, nói: “Thoại bản lúc trước giao kèo với tiểu thư, tại hạ đã viết xong một nửa.”
Ai thèm quan tâm thoại bản của hắn chứ?
Chẳng qua chỉ là một quyển “Tam Tự Kinh” thiếu nội dung mà thôi, trong tay nàng có bản đầy đủ của “Tam Tự Kinh” đây này.
“Ta cũng đang viết thoại bản.” Nàng hắng giọng, nói.
Cố Đình Viễn kinh ngạc: “Ồ? Không biết tiểu thư cũng có nhã hứng như vậy.”
“Chẳng lẽ chỉ mỗi mình ngươi được viết à.” Trần Bảo Âm nói.
Cố Đình Viễn hỏi: “Tiểu thư viết chuyện gì?”
Lời này nói trúng tâm ý của Trần Bảo Âm, mặt mũi sáng bừng, giọng điệu nhẹ tâng: “Chuyện về một con thỏ yêu!”
Hắn viết chuyện về hồ yêu, nàng đâu thể viết trùng nên chọn thỏ yêu.
Nói đến nhân vật chính thỏ yêu, Trần Bảo Âm bỗng nhiên cảm thấy đèn thỏ ngọc trong tay dần trở nên đáng yêu, đáng yêu hơn đèn tiểu hồ ly nhỏ nhiều, hào hứng kể nội dung câu chuyện của mình: “Mở đầu hơi tương tự chuyện của ngươi, nhưng sau đó thì hoàn toàn khác…”