Cố Thư Dung có chút áy náy: “Nếu không, thì thôi vậy…” “Tỷ tỷ.” Cố Đình Viễn ngắt lời nàng: “Chuyện này đệ sẽ giải quyết.”
Cố Thư Dung ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy đệ đệ bình thường dịu dàng lúc này lại có vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chậm rãi gật đầu.
“Tỷ sẽ làm một đôi giày cho Bảo Âm.” Nàng nói, đứng dậy và đi ra ngoài.
Kim Quất theo sát, rũ lông đuổi theo ra ngoài.
Cố Đình Viễn ngồi trong phòng, suy nghĩ về vấn đề khó khăn mà kiếp trước hắn không gặp phải này – thê tử của hắn có thể không thích sống cùng tỷ tỷ của hắn.
Có biện pháp nào có thể giải quyết việc này? Buổi tối.
Cố Đình Viễn trở về từ thị trấn, đứng ở rào tre ngoài sân, gọi: “Đại nương.”
Đỗ Kim Hoa đang cho gà ăn trong sân, nghe thấy tiếng động liền đứng thẳng dậy: “Vào đi.” Nhanh chóng cho gà ăn xong, bà đi tới trước mặt hắn, nhìn túi giấy hắn đang cầm: “Đây là cái gì?”
Cố Đình Viễn cười thành thật: “Hạt dẻ rang đường. Ta mua cho Bảo Âm.”
Đỗ Kim Hoa mấp máy miệng nói: “Mang vào đi.” Người này thỉnh thoảng mang đồ ăn tới. Bảo Y Nhi nhà nàng là cái đồ tham ăn hay sao?
Tuy nhiên, Bảo Y Nhi thực sự là một con mèo tham ăn, thức ăn mà Cố Đình Viễn gửi cho nàng thực sự là gửi đến trái tim nàng. Muốn bên trong vẫn là bên ngoài? Đỗ Kim Hoa nghĩ một lúc, vẫn làm cần bên trong.
Trần Bảo Âm đã nghe thấy tiếng động, đi vào nhà chính và ngồi xuống.
Cố Đình Viễn đã mở túi giấy ra, ngẩng đầu cười với nàng: “Ta mua hạt dẻ rang đường.” Nàng thích ăn hạt dẻ rang đường, hắn biết.
“Ừ.” Trần Bảo Âm đưa tay ra, lấy một cái và bắt đầu bóc nó ra. Với hắn, không cần khách khí.
Tay Cố Đình Viễn nhanh hơn chút, rất nhanh bóc một hạt đưa cho nàng: “Nàng ăn đi, ta bóc.”
Trần Bảo Âm ngẩng đầu liếc hắn một cái, chỉ thấy trên mặt thư sinh mang theo nụ cười, đang nhìn nàng, dịu dàng phóng khoáng, như trăng sáng.
Mím môi, nàng hơi rũ mi, tiếp lấy: “Bọn họ lại tìm ngươi?”
Đám người Trương quản sự xuất hiện, căn bản không giấu được, bọn họ chân trước vào thôn, chân sau trong thôn đã lan truyền tin đồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cố Đình Viễn gật đầu: “Ừ.”
Trần Bảo Âm cụp mắt xuống, nếm thử hạt dẻ ngọt và mềm dẻo, không hỏi hắn, bọn người Trương quản sự đã nói gì.
“Ta không chịu thiệt.” Cố Đình Viễn đợi một hồi, nhìn vẻ mặt của nàng, đột nhiên ưỡn ngực, đắc ý nói: “Yên tâm đi, ta không phải người nhát gan dễ bắt nạt, ta sẽ không khiến nàng mất mặt!”
Trái tim của Trần Bảo Âm lập tức mềm nhũn ra.
“Ta không cảm thấy ngươi mất mặt.” Nàng nhìn hắn nói, đưa hạt dẻ mới bóc trong tay sang: “Ngươi vất vả rồi.”
Cố Đình Viễn được sủng ái mà lo sợ, hắn nhận lấy hạt dẻ, không nỡ ăn: “Không vất vả, không vất vả.”
Thành hôn với người mình yêu, có chút trắc trở, không phải là tự nhiên sao? Chỉ là, trắc trở của người khác hẳn là ở thông gia, thanh danh, tình địch, vân vân, mà trắc trở của hắn nên ở Hoài Âm Hầu phủ.
Cố Đình Viễn không quan tâm nhiều đến điều này. Chỉ cần nàng hạnh phúc, cam tâm tình nguyện, chờ mong gả cho hắn, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
“Cố tỷ tỷ thế nào rồi?” Trần Bảo Âm nói: “Ngươi đã hỏi được chưa?”
Cố Đình Viễn suy nghĩ một chút và nói: “Hỏi được rồi.” “Chuyện gì vậy?” Trần Bảo Âm tò mò hỏi.