Hừ, nương không chỉ bảo nàng phải đối xử tốt với hắn, còn bắt nàng theo dõi hắn, đừng để người khác đoạt đi.
“Ta có đoán đúng không?” Cố Đình Viễn thấy nàng không nói gì, liền hỏi.
“Không đúng.” Trần Bảo Âm quay đầu đi nói. Đừng nói không đoán trúng, cho dù đoán trúng, nàng cũng sẽ không thừa nhận.
Cố Đình Viễn nắm tay nàng, nói: “Ta không cần nàng đối tốt với ta. Chỉ cần nàng đối xử thật lòng, ta đã thấy mỹ mãn rồi.”
Lạnh thì đợi hắn, mắng hắn, giận dỗi hắn, cãi nhau với hắn, đều là thật tình thật lòng. Hắn thích Bảo Âm như vậy, hắn không cần một hiền thê đối xử tốt với hắn, săn sóc khắp nơi, nhưng dù không vui cũng phải giả vờ vui, giả làm một thê tử hoàn mỹ không tỳ vết.
Sở dĩ nghĩ như vậy, là bởi vì hắn phát hiện thái độ của nhạc mẫu đối với hắn, có chút bất đồng với kiếp trước. Kiếp trước, lúc hắn cưới Bảo Âm, vẫn chưa thi được công danh. Nhạc mẫu nhìn hắn, có chút không vừa mắt. Nhưng một đời này, nhạc mẫu lại khách khí với hắn hơn rất nhiều.
Kiếp trước, sau khi hắn làm quan thì bắt đầu kiêu ngạo, Bảo Âm cũng khách khí với hắn rất nhiều. Nhưng hắn nhìn ra được, nàng không muốn khách khí, là do có người nói gì đó với nàng, khiến nàng nghĩ đến thân phận nông nữ của mình, không nên đối xử với hắn theo kiểu gọi là đến đuổi thì đi. Có khi nàng tức giận đến nỗi rưng rưng nước mắt, còn phải nhịn không cãi nhau với hắn.
“Nếu ta chọc giận nàng, nàng cứ mắng ta, đánh ta cũng được.” Cố Đình Viễn nói: “Nếu nàng lo cho ta, cứ việc nhìn chằm chằm ta, nhìn ta. Ta thích được nàng nhìn chằm chằm.”
Giống như kiếp trước, nàng thường thường theo dõi hắn, hắn cũng không tức giận. Ngược lại, hắn nghĩ rằng đây là thú vui khuê phòng.
Nói nhiều như vậy, Trần Bảo Âm vốn dĩ không để trong lòng, cho đến khi một câu cuối cùng rơi vào trong tai, nàng không khỏi nói: “Được nha!”
Tránh tay hắn, nhéo lỗ tai hắn, mày liễu dựng thẳng: “Nhìn chằm chằm chàng? Nhìn chàng? Có phải còn cần giữ chàng lại hay không?”
Hứ!
“Ta nói cho chàng biết, chàng muốn làm thế nào thì làm, nếu còn liếc chàng một cái thì ta thua!” Dùng sức vặn lỗ tai hắn nửa vòng, đau đến nỗi sắc mặt hắn thay đổi, mới thả lỏng tay.
Hừ một tiếng, đi nhanh về phía trước. Hắn là ai chứ!
Ai muốn giữ hắn? Ai không yên tâm về hắn? Còn nói gì mà”Thích được nàng nhìn chằm chằm” , hừ! Hắn cho rằng như vậy là có thể che giấu sự ngạo mạn của hắn hay sao? Chắc là hắn không nghĩ rằng, nàng nên vạn phần si tình, gả cho hắn rồi thì cả đời này đều là người của hắn, từ nay về sau trong lòng trong mắt đều chỉ có hắn đó chứ?
Nằm mơ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cố Đình Viễn không biết chọc nàng chỗ nào, mới khiến nàng nổi giận đùng đùng như thế, làn váy tung bay kịch liệt, như mây bay cuồn cuộn. Sợ run một cái, vội đuổi theo.
“Ta đoán sai rồi sao?” Cố Đình Viễn đi theo sau nàng, nhắm mắt theo đuôi: “Vậy phạt ta nấu ăn cho nàng được không? Buổi tối nàng muốn ăn cái gì?”