Sau khi trở về trấn trên, Cố Đình Viễn khăng khăng gọi đồ ăn ở Xuân Phong lâu, rồi để tiểu nhị mang tới nhà.
“Ngàn vàng xài hết còn có thể kiếm trở về. Huống chi chỉ là mua một bàn đồ ăn?” Hắn nói: “Nàng vui là được.”
Ngày hôm nay, Trần Bảo Âm đã nghe được rất nhiều lời hay, đã không còn cảm động nữa, nhìn hắn rồi nói: “Ta thấy là do chàng không muốn nấu cơm.”
“Nương tử mắt sáng như đuốc.” Cố Đình Viễn thừa nhận ngay lập tức: “Vi phu xin được chịu thua.”
Trần Bảo Âm tức giận tới nỗi đập lên tay hắn một cái. Sau đó kéo tay hắn, hé môi, vừa trở về nhà vừa cười nói.
Kỳ thi mùa xuân đã gần tới, Cố Đình Viễn cũng nhanh chóng soạn hành lý để lên kinh.
Trên đường đi không hề bình yên, giống như những gì Đỗ Kim Hoa lo sợ. Có cô nương trẻ tuổi tìm hắn hỏi đường, cũng có nữ nhân lớn tuổi nghe ngóng thử hắn đã có vợ hay chưa.
Cố Đình Viễn giải quyết vô cùng thuần thục. Có điều hắn vẫn không rõ, vì sao bản thân luôn dính vào mấy thứ này, đã đổi một kiếp rồi vẫn giống như thế.
Nếu để Đỗ Kim Hoa nói, thì là bởi vì hắn sinh ra với gương mặt hiền như cục bột, nhìn mềm mại dễ bắt nạt. Người muốn gả làm vợ hắn là bởi vì thích tính tình dịu dàng, biết quan tâm của hắn. Người muốn chọn hắn làm rể, bởi vì không sợ hắn bất hiếu làm việc ác.
Kỳ thi mùa xuân có ba vòng, mỗi vòng ba ngày, tổng cộng là chín ngày liên tiếp. Mất thêm vài ngày đi đường, Cố Đình Viễn chạy thêm bốn năm ngày, thuê một cái nhà nhỏ. Chờ tới khi hắn về nhà, đã là đầu tháng ba.
“A Viễn trở về rồi.” Cố Thư Dung mở cửa viện ra thì thấy là đệ đệ của mình, không được vui cho lắm: “Nói mấy hôm nay rồi, cuối cùng đệ cũng về, sao giờ mới về? Không phải thi xong được mấy ngày rồi hả?”
Cố Đình Viễn đi vào sân.
“Tỷ tỷ.” Hắn gọi, nhìn qua sân, thấy một bóng người xinh đẹp đứng dưới gốc cây hồng, trong mắt tràn đầy ý cười: “Bảo Âm.”
Trần Bảo Âm cũng muốn chạy ra mở cửa. Mấy ngày nay, mỗi khi có tiếng gõ cửa, tim nàng lại đập thình thịch, cứ tưởng là hắn trở về. Nhưng mỗi lần ra mở cửa đều thấy không phải hắn, cho nên lần này nàng chủ quan, vẫn nghĩ không phải hắn nên chậm mấy bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cố Đình Viễn.” Nàng vuốt lọn tóc, giọng nói không ngăn được sự vui mừng: “Ngươi về rồi!”
Cố Thư Dung muốn lấy cái gùi của hắn, nhưng Cố Đình Viễn không buông tay, tự xách vào phòng. Một tay còn không quên ôm vợ, siết nhẹ.
“Có chút việc bận.” Hắn trả lời câu hỏi trước đó của tỷ tỷ: “Cho nên trễ mất mấy ngày. Để hai người lo lắng rồi.”
Cố Thư Dung rót cho hắn một ly nước, thấy sắc mặt của hắn vẫn tốt nên cũng yên tâm. Về chuyện hắn thi như thế nào thì nàng ấy không hỏi tới. Khoé mắt nhìn sang bên cạnh, còn có người sốt ruột hơn nàng ấy nhiều.
“Trong lò vẫn còn lửa, tỷ đi xem thử.” Nàng ấy nói: “Hai người nói chuyện đi.”
Rồi quay người đi ra ngoài.
Rốt cục Trần Bảo Âm nhịn không được nói: “Chàng đi làm cái gì mà sao lại thành bộ dạng này rồi?”
Nhìn gương mặt xanh xao, râu ria xồm xoàm của hắn khiến Trần Bảo Âm thấy nhói trong lòng, tuy nàng không muốn chê hắn nhưng vẫn không nhịn được.
Trước đây hắn bảnh bao biết bao nhiêu! Lúc nào cũng sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái, dịu dàng như gió khiến người ta cảm thấy gần gũi. Bộ dạng bây giờ thực sự thua xa!
Cố Đình Viễn tất nhiên biết bộ dạng của mình bây giờ ra sao, hắn cầm tay nàng: “Nương tử thương xót ta, ta vui lắm.”
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Trần Bảo Âm trừng hắn.
Chẳng qua vì không có nàng bên cạnh, nên hắn làm biếng chăm chăm sóc bản thân mà thôi. Không phải chỉ là râu thôi sao? Nam nhân nào mà không mọc râu?
Huống hồ, thành ra như vậy cũng là để xung quanh yên tĩnh một chút. Hắn trở nên lôi thôi, lúc ra ngoài còn dính vài hạt cơm lên tay áo và vạt áo, để đổi thấy yên tĩnh cho đôi tai.