Người kia mở to mắt nói: “Không sai! Trong trấn của chúng ta có được bao nhiêu cử nhân lão gia chứ? Đã thi đậu cử nhân, lại họ Cố tên Đình Viễn, chỉ có một vị này thôi!”
Vừa nói vừa xông vào chắp tay hành lễ với Trần Nhị Lang: “Thì ra là cữu huynh của Cố hội nguyên! Thất kính, thất kính!”
Trần Nhị Lang cười lớn, chắp tay đáp lễ đối phương nói: “Ta phải trở về báo tin vui!”
Quay người, hắn ta nhanh chân liền chạy về quầy hàng nói: “Là Cố huynh đệ!”
“Ôi!” Tiền Bích Hà lộ vẻ mừng rỡ, vui sướng không biết làm sao cho phải: “Hay quá! Hay quá! Chúng ta về nhà nói cho nương biết đi!”
Trần Nhị Lang nhìn quầy hàng còn lại hơn hai mươi bát mì, đột nhiên quay lại hét lên: ” Muội phu ta thi đỗ hội nguyên! Chúng tôi vội về nhà báo tin vui! Hai mươi bát này mì miễn phí, tặng cho các vị bằng hữu hữu duyên ngang qua! Chỉ cầu một lời chúc mừng!”
Cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều không có ý kiến. Một bát mì đáng bao nhiêu tiền chứ? Về nhà báo tin vui mới là quan trọng!
Theo tiếng gào của Trần Nhị Lang, những người qua đường lần lượt nhìn qua hỏi: “Ngươi thực là không lấy tiền sao?”
Nhưng càng có nhiều người hỏi: “Cố hội nguyên là muội phu của ngươi sao?”
Trần Nhị Lang phụ trách khoe khoang, trong khi Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đưa hơn hai mươi bát mì ra trước, trong nháy mắt đã đưa hết.
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
“Chúc Cố hội nguyên sắp tới lại đỗ đấu, làm Trạng nguyên!”
Trần Nhị Lang nghe được cực kỳ hài lòng, liên tục chắp tay cảm ơn, vui vẻ ra mặt rồi cùng ca ca tẩu tẩu đánh xe về nhà.
Phủ Hoài Âm Hầu.
Hầu phu nhân không để ý đến kỳ thi hội năm nay. Từ gia không có người nào tham gia khoa cử, nhà mẹ bà bên kia năm nay cũng không có ai ứng thí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng bận rộn một hồi, bà chợt nhớ ra, bèn gọi hạ nhân đến hỏi: “Đã yết bảng chưa?”
“Hồi phu nhân, hôm qua đã yết bảng rồi.” Hạ nhân nói.
Hầu phu nhân run lên, trong lòng có chút khẩn trương nói: “Ngươi đi sai người tra xem, trên bảng có tên Cổ Đình Viễn không?”
Hạ nhân hồi đáp: “Phu nhân, không cần tra đâu, kỳ thi này Cố Đình Viễn chính là người đỗ đầu, đã truyền khắp nơi rồi.”
“Cái gì?” Hầu phu nhân không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.
Kỳ thi Hội không phải là kỳ thi khoa cử cao nhất. Kỳ thi cao nhất là thi Đình sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau.
Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm chưa trở về Lê Hoa trấn mà ở lại kinh thành một thời gian, sắp xếp lại tiểu viện họ đã thuê.
Đây là một tiểu viện có hai gian phòng, so với viện đình ở Lê Hoa trấn thì nhỏ hơn một chút, nhưng kiến trúc tinh xảo hơn, trong sân trồng cây lựu, cây táo, còn có một luống rau nhỏ.
Vì đồ đạc chưa đầy đủ nên cả hai chạy ra chợ mua ít đồ cũ rẻ tiền bổ sung thêm. Trần Bảo Âm xem xét kéo Cố Đình Viễn đi thăm các gian hàng nhỏ, mua một số bình hoa, chân đèn, đèn lồng trang trí phòng ốc.
Đối với tranh chữ, không cần phải tốn nhiều tiền hơn, thư pháp và hội họa của Cố Đình Viễn rất đẹp, giao cho hắn là được.
Hai người có thẩm mỹ giống nhau, nếu có điểm nào khác nhau, Cố Đình Viễn luôn sẵn sàng nghe theo Trần Bảo Âm nên chạy lui chạy tới bảy tám ngày, thấy tiểu viện trang trí đầy đủ đẹp đẽ, Trần Bảo Âm tâm trạng rất tốt. .
Một ngày nọ, nàng từ bên ngoài trở về, ôm một bó hoa hạnh, đẩy cửa viện bước vào, vừa cười vừa nói: “Khi còn bé, ta không phân biệt được hoa đào với hoa hạnh, bị người ta cười cho một trận, sau này biết rồi càng thích hoa hạnh hơn.”
Cố Đình Viễn thuận tay đóng cửa lại, nhìn nàng cười nói: “Chứ không phải là nàng nhầm hoa hạnh với hoa đào nên mới mua về sao?”
Trần Bảo Âm xấu hổ đ.ấ.m hắn một cái: “Vâng, vậy thì thế nào?” Đó là vì nàng chiết được hoa hạnh đầu tiên, nên càng thích hoa hạnh hơn.