Phùng Văn Bỉnh nghỉ ở trong phòng phu nhân, sáng sớm hôm sau, lại nhìn lướt qua thoại bản kia lần nữa, cười nhạo một tiếng, đi về Hàn Lâm Viện.
“Các ngươi đoán xem, hôm qua ta nhìn thấy chuyện gì hiếm lạ?” Hắn mới ngồi xuống ở bàn, đã nhấc lên câu chuyện.
Đã có người hỏi: “Phùng đại nhân nhìn thấy cái gì?”
Phùng Văn Bỉnh cười ha ha hai tiếng, liếc nhìn Cố Đình Viễn, ý hết sức khoa trương, nói: “Gần đây phu nhân ta thích xem một bộ thoại bản…” Nói xong, hắn nói: “Các ngươi đoán xem, chữ viết kia giống ai?”
Mọi người thấy hắn năm lần bảy lượt nhìn lại Cố Đình Viễn, nơi nào còn không biết, chỉ là thái độ vẫn làm bộ khó hiểu, hỏi: “Giống ai?”
“Trạng Nguyên lang chúng ta, Cố đại nhân.” Phùng Văn Bỉnh chỉ tay, cười ha ha nói.
Mọi người cũng cười rộ lên.
Đều biết, đây là chuyện không có khả năng, vui đùa mà thôi.
“Cố đại nhân văn chương nổi bật, nếu ngày nào thiếu ngân lượng, cũng có thể kiếm lấy chút phí nhuận bút, trợ cấp sinh hoạt.” Có người cười nói.
Đây cũng không phải chế nhạo, xác thật có văn nhân làm thơ cho người ta, viết các loại văn chương, kiếm ngân lượng trợ cấp gia đình. Chẳng qua, viết thoại bản thì ít đi rồi. Với bọn họ mà nói, đây là việc không thể chấp nhận, sẽ bị chê cười.
Cố Đình Viễn ở một bên nghe, trên khuôn mặt liêm khiết nở nụ cười ôn hòa, cuối cùng nâng đôi mắt lên, cười chắp tay: “Cảm ơn Hồ đại nhân chỉ điểm.”
Đều biết đây là nói đùa.
Đường đường là quan trạng nguyên, tiền đồ vô lượng, sao lại tự đọa lạc đi viết cái gì mà thoại bản?
Cố Đình Viễn cũng biết, đây chỉ là một câu nói đùa, bởi vậy không hề tính toán chi ly, còn thoải mái cảm ơn câu đùa giỡn của Hồ đại nhân, như vậy lại khiến cho Hồ đại nhân ngượng ngùng, suy ngẫm rồi cười nói: “Theo ta thấy, Cố đại nhân nhất định không ngày đó.”
Có không ít quan viên có hảo cảm với Cố Đình Viễn, vừa dứt lời liền lại có một vị đại nhân nói: “Không sai, tâm tư Cố đại nhân cẩn thận, ban sai nghiêm cẩn, nhất định là ba năm sau sẽ được thăng tiến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người đã nhắc đến chuyện này, Phùng Văn Bính tức giận đến cắn chặt hàm răng.
Chàng trai ngu ngốc không biết đến từ đâu đã gặp may được Hoàng Thượng khâm điểm làm Trạng Nguyên. Bằng không thì cái tên tuổi trạng nguyên này phải là của hắn ta, phong quang vô hạn cũng là hắn ta, được Hoàng Thượng thưởng thức cũng là hắn ta! Đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia ám trầm, trùng hợp rơi vào trong mắt Cố Đình Viễn, Phùng Văn Bính ngẩn người, lập tức làm ra dáng vẻ như không chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, lại có chút ảo não, tại sao hắn ta lại như thế, chẳng lẽ là sợ Cố Đình Viễn sao?
Mắt lườm một, lộ ra hung tướng. Nhưng Cố Đình Viễn thu hồi ánh mắt. Hắn cúi đầu cầm bút lên, che đậy kín lãnh ý ở đáy mắt. Phùng Văn Bính có ác ý với hắn ở trong lòng, sợ là sẽ ra tay không lâu sau.
Kiếp này hắn chiếm tên tuổi Trạng Nguyên của Phùng Văn Bính, trở mặt cùng Phùng Văn Bính.
Tất cả phong thái Trạng nguyên kiếp trước của Phùng Văn Bính đều bị hắn cướp đi, chẳng lẽ lại không ghen ghét hắn?
Một màn cuối cùng trong trí nhớ kiếp trước, hắn ngã trên mặt đất, trong tầm mắt có một đôi giày thêu, phảng phất như đã tìm được người giật dây.
“Tại sao lại dính người như vậy?” Trần Bảo Âm ngồi ở trong viện, trên đùi để một giỏ táo, đang lần lượt lựa chọn.
Vậy mà sau khi Cố Đình Viễn về đến nhà, hắn liền dời ghế gỗ nhỏ ngồi ở bên cạnh nàng, gần như dán ở trên người nàng.
Cố Đình Viễn duỗi ra ngón tay trắng noãn, hỗ trợ lựa táo mà hàng xóm đưa tới, nhẹ nói: “Ngươi không thích?”
Mặt Trần Bảo Âm ửng đỏ, nhẹ nhàng trừng hắn. Người này, da mặt quá dày.
Nàng không để ý tới, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục chọn táo.
Cố Đình Viễn ngẩng đầu liếc nhìn nàng một, không tiếp tục hỏi, mà chậm rãi cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng đụng nàng ở bên trong giỏ.