Trước khi đi ngủ thì bọn họ sẽ chuẩn bị một chiếc bình nước nóng, ban đêm khát nước uống. Nhưng lúc này đã là nửa đêm, nhất định là nước không còn nóng nhưng vẫn ấm.
Xú nam nhân, nói ra có thấy xấu hổ không? Nàng càng muốn chọc thủng hắn.
Cố Đình Viễn mang vẻ mặt lo sợ, tựa như không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế. Đêm qua, lúc nàng gối lên khuỷu tay hắn thiếp đi đã không nói như vậy.
Ánh mắt hắn toát ra một chút tủi thân, nhưng trời đã sáng, Trần Bảo Âm lại trở thành Trần Bảo Âm tỉnh táo kia, nàng lạnh lùng kêu một tiếng, cũng không thèm nhìn hắn, cúi đầu ăn điểm tâm.
Thấy thế, Cố Thư Dung nhíu mày lại, nói: “A Viễn, tại sao đệ lại làm Bảo Âm tức giận?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ta sai rồi.” Cố Đình Viễn cúi đầu, trên mặt ảo não.
Chuyện này đúng là trách hắn, là hắn không giữ được bình tĩnh, không nghĩ rõ ràng, gây ra hành động sai lầm.
Cố Thư Dung vỗ đũa, lên tiếng nói: “Biết lỗi rồi thì không được tái phạm! Bảo Âm là cô nương tốt biết bao, đệ chọc giận nàng tức giận, đệ đuối lý không thấy có lỗi sao? Sách đệ học ở đâu hết rồi?”
“Ở trong bụng chó.” Cố Đình Viễn hồi đáp.
“Phốc phốc!” Hai tiếng phun cười, từ Trần Bảo Âm cùng Lan Lan.
Cố Thư Dung cũng muốn cười, khóe mắt giật giật, nhưng mà Cố Đình Viễn ngẩng mặt, nhìn nàng lấy lòng cười: “Tỷ tỷ, tỷ có thấy Đậu Nành Kim Quất lớn lên giống nhau không?”
Lần này Cố Thư Dung cũng không kềm được, vỗ bàn một, nói: “Ngươi đứng đắn một chút! Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể hồ lộng qua!”
Thấy đệ đệ còn đang ăn, nàng đoạt lấy nửa cái bánh bao trong tay hắn, vô tình nói: “Không cho phép ăn! Đi làm đi!”
“…” Cố Đình Viễn.
Hắn còn chưa ăn xong điểm tâm thì đã không cho hắn ăn?
Quay đầu nhìn bên ngoài, gió lạnh vù vù, khiến cho cây lớn trong sân đều đung đưa, hắn lo lắng sau khi mình đến Hàn Lâm viện thì bụng sẽ kêu ục ục.
Hết lần này tới lần khác Trần Bảo Âm còn chó cắn áo rách, lông mày dựng lên, nói: “Đem hầu bao ra, không cho phép mua đồ ăn trên đường! Đói bụng sẽ giúp tỉnh táo!”
Cố Đình Viễn nghe vậy, rất là sợ hãi, tủi thân biết bao: “Tối hôm qua ta…”
“Ngươi còn nói!” Trần Bảo Âm lo lắng hắn nói lung tung, vỗ mạnh lên bàn, quát lên.
Cố Đình Viễn muốn nói, tối hôm qua lúc nửa đêm khi hắn chạy, nửa cái bánh bao cũng không đủ để lấp. Nhưng vợ không để hắn nói, hắn đành phải nuốt trở về: “Vậy được rồi.”
Cởi hầu bao xuống, đặt lên bàn. Ủy khuất ba ba, đứng dậy cầm mũ lên, hai tay chụp cho vào trong áo, co lên cổ, đi ra cửa.