“Ngươi không nói là được.” Nàng nói: “Chỉ cần ngươi không nói, ai biết?”
“Nhưng ta biết.” Trương Cẩn Nhược cố chấp nhìn nàng: “Ta biết mình, ta không phải là người trong sạch. A tỷ, ngươi nói chúng ta không xứng đôi, nhưng chỉ có ta không xứng với ngươi, không có ngươi không xứng với ta.”
Không đợi Cố Thư Dung nói gì, hắn lại nói: “A tỷ coi thường ta, cũng là đúng.”
“…” Cố Thư Dung.
Nàng cảm thấy mình không nói nổi hắn nữa. Người này, nói quá rồi.
“Ngươi tránh ra.” Nàng dời ánh mắt đi, nhìn về phía trước: “Ta phải về nhà.”
Trương Cẩn Nhược nhìn sườn mặt nàng, nhìn chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên trên mặt tỏa ra ý cười, lại lập tức nghiêm túc.
Hắn tránh ra một đường, để nàng đi qua.
Chờ Cố Thư Dung đi trước, hắn đi theo phía sau nàng hai bước, nhắm mắt theo đuôi.
Cố Thư Dung đương nhiên đã nhận ra. Nàng khống chế mình không cần quay đầu lại, coi như hắn không tồn tại.
Cho đến khi đến trước cửa nhà.
“A tỷ.” Phía sau truyền đến một tiếng: “Ta có thể ăn bữa cơm không?”
Cố Thư Dung mím môi, dừng bước chân một chút, sau đó cũng không quay đầu lại mà rảo bước tiến lên ngạch cửa, đi vào trong viện.
Người này là sẽ giả đáng thương, không thể để ý đến hắn!
“A tỷ!” Phía sau, thanh niên còn đang gọi: “Ta có thể ăn ít, một chén cơm là đủ rồi!”
Xì! Da mặt Cố Thư Dung nóng lên, trong lòng thầm mắng, sao không biết xấu hổ như thế? Đường đường là tướng quân, ở trước cửa người ta xin ăn!
Cũng may hắn còn không không biết xấu hổ tới cực điểm.
Thấy nàng không thèm nhìn, cũng không lên tiếng.
Cố Thư Dung cho rằng vậy đã xong rồi, Trương Cẩn Nhược không “xin ăn”, sẽ dẹp đường hồi phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Thái thái, hình như Trương tướng quân ngồi xổm ở cửa.” Khi sắp dùng cơm, người hầu tới báo.
Trần Bảo Âm kinh ngạc nói: “Trương tướng quân?”
“Tiểu nhân nhìn, hình như là hắn.” Người hầu nói: “Ngồi xổm ở dưới cây liễu trước cửa nhà ta, cũng không vào, không biết có phải gặp chuyện gì hay không.”
Trần Bảo Âm nhướng cao mày, nói: “Ta đã biết.”
Nàng chưa nói phải làm sao bây giờ, người hầu lui xuống.
Nhưng Cố Thư Dung nghe đến đó, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Hừ, mạo phạm tỷ tỷ, còn tưởng chúng ta cho hắn sắc mặt tốt?” Trần Bảo Âm khinh thường nói, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, vén tay áo lên, chuẩn bị ăn cơm trưa: “Hắn thích ngồi xổm thì ngồi xổm, dù là sét đánh trời mưa, bầu trời giáng xuống một tia chớp bổ đôi cây liễu, ta cũng sẽ không gọi hắn vào.”
Cố Thư Dung nghe đến đó, trong lòng lộp bộp.
Tới buổi chiều, không biết khéo như thế nào, là Trần Bảo Âm miệng quạ đen hay là gì, thời tiết đang đẹp tự nhiên chuyển u tối, còn nhấc lên gió to mưa rào.
Cố Thư Dung ngủ trưa, cửa sổ bị gió to thổi mạnh, tiếng lộp bộp tách tách làm bừng tỉnh. Nàng nhìn ngoài cửa sổ, nghe hạt mưa bùm bùm mà rơi vào trên cửa sổ, không nhịn được trong lòng căng thẳng, hiện lên một tia lo lắng.
Trương Cẩn Nhược, không phải còn ở cửa chứ?
Nếu là người bình thường đã sớm đi về nhà. Nhưng Cố Thư Dung lo lắng, đứa bé Trương Cẩn Nhược kia lanh lợi, rất là giả đáng thương, hắn sẽ không thật sự không đi chứ?
“Dung Thẩm, ngươi làm cái gì đi?” Dưới hành lang, Lan Lan bồi bảo đản nhi nghịch nước, thấy Cố Thư Dung cầm ô đi ra ngoài, hỏi.
Cố Thư Dung cầm cán dù, thấp giọng nói: “Ta trồng hoa ở núi giả, ta đi xem, đừng để mưa làm gãy hoa.”
Lan Lan chớp mắt, gật đầu nói: “A, vậy Dung thẩm đi thôi.”
Chờ Cố Thư Dung đi rồi, nàng cúi đầu, đôi mắt xoay tròn, dỗ bảo đản nhi vào nhà: “Đi, chúng ta đi tìm Bảo Nha Nhi.”