Cô dứt khoát tìm ra chiếc tai nghe, kết nối Bluetooth rồi đưa một bên cho anh.
Cô mở danh sách nhạc, vừa lướt qua các bài hát vừa nói với anh: “Nếu anh không có bài nào đặc biệt muốn nghe thì em bật ngẫu nhiên nhé.”
“Ừ.”
Thật ra anh cũng không hẳn là muốn nghe nhạc, chỉ là muốn tìm việc gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.
Cô tìm được bài hát rồi nhấn phát.
Đến đoạn cao trào, cô chọc vào cánh tay anh: “Anh nghe này, anh nghe này.”
Trong tai nghe vang lên:
“Còn bao xa nữa mới có thể bước vào trái tim anh?
Còn bao lâu nữa mới có thể gần anh hơn?”
Hai câu hát vừa dứt, cô chớp mắt nhìn anh, vừa ám chỉ vừa nói thẳng: “Anh hiểu không?”
“…”
Anh quay mặt đi: “Đổi bài đi.”
“Được thôi.” Cô rất dễ chịu, lướt xuống danh sách phát rồi đổi bài khác.
Đến đoạn cao trào, cô lại chọc anh, kéo kéo tay áo anh nói: “Anh nghe bài này đi.”
“Yêu anh như nhịp tim khó chạm tới,
Vẽ anh mà không thể vẽ được dáng hình.
Ghi nhớ nét mặt anh là sự cố chấp chờ đợi của em.”
Bài hát cứ thế tiếp tục, cô vẫn nắm chặt tay áo anh không buông. Anh định quay đầu, cô đã kéo anh lại trước mặt mình, rồi ngước lên hỏi: “Anh nghe rồi chứ? Nghe hiểu không? Nếu không hiểu thì em cho anh xem lời bài hát.”
Bị cô kéo đến mức cả người anh cũng nghiêng hẳn về phía cô, chỉ có thể đáp lại: “Nghe rồi, không cần xem lời đâu.”
“Ồ, hay không anh?”
Cô lại kéo tay áo anh: “Nói đi chứ.”
Anh đành phải cúi đầu nhìn cô lần nữa, có chút bất đắc dĩ: “Hay.”
Cô định nói thêm gì đó thì đúng lúc này điện thoại reo lên, là đàn anh của cô gọi tới. Cô đành tạm thời dừng lại “quấy rối” Lục Từ.
Cô nghe máy, đàn anh ân cần hỏi cô đang làm gì. Lúc này theo lẽ thường là cô đang ở trường. Năm nào cô cũng ở lại trường cả, không bao giờ về nhà. Mấy năm học cùng nhau nên mọi người đều rõ hoàn cảnh của cô, mỗi dịp lễ tết đều quan tâm cô nhiều hơn một chút.
Cô vẫn nói mình đang ở trường, nhưng cũng không hẳn là nói dối, chỉ còn một trạm nữa là đến trường thật.
Cuộc điện thoại này kéo dài khá lâu, đàn anh ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi han việc cô một mình đón Tết ở trường, hỏi cô có muốn tham gia các hoạt động Tết do trường tổ chức không. Nghe cô nói năm nay không định đi, đàn anh sợ cô ở lại một mình buồn, nên bảo có thể đến trường cùng cô tham gia, đông người cho náo nhiệt, đến tối giao thừa có thể đến nhà anh ăn cơm tất niên cùng nhau.
Cô kiên nhẫn đáp lại từng câu, đến trạm thì xuống xe, đi về hướng ký túc xá.
Vì ký túc xá bây giờ không giống như hồi đại học, Lục Từ vẫn chưa biết vị trí phòng của cô ở đâu nên khi đến ngã rẽ, vì cô đang nghe điện thoại không tiện nói, cô liền kéo tay Lục Từ đi về phía này.
Cô vẫn nghe điện thoại, không thể hoàn toàn tập trung vào anh, lại sợ anh không theo kịp, cứ thế mà nắm tay anh đi suốt cả đoạn đường.
Đến trước tòa nhà ký túc xá, cô bảo phải lên thu dọn đồ đạc, tìm một lý do để kết thúc cuộc điện thoại dài dằng dặc này.
Hoàn cảnh gia đình cô không phải là bí mật gì với mọi người trong trường, mỗi dịp lễ tết mọi người đều khá quan tâm đ ến cô, thỉnh thoảng còn mời cô đến nhà ăn cơm, chỉ là cô ngại làm phiền.
Cúp máy rồi cô mới quay sang nói với Lục Từ về chuyện ký túc xá: “Chính là chỗ này, ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh của bọn em tốt hơn hồi đại học nhiều, anh nhìn xem, tường này cũng mới hơn hẳn.”
Lục Từ đưa lại cho cô chiếc tai nghe bên tai của anh.
Cô ngẩn ra một lúc mới nhớ ra vẫn còn một bên tai nghe đang ở chỗ anh.
Cô nhận lấy, vừa cất tai nghe vừa quay đầu nhìn bác quản lý ký túc xá ở cửa, nhưng lúc này bác ấy không có ở đó, nếu có thì cô định nói với bác một tiếng.
Cô quay đầu lại: “Đi thôi anh, mấy ngày nay chắc không có ai ở ký túc xá đâu, anh lên với em đi, không thì anh ngồi đây lạnh lắm.”
Anh chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không có phản ứng gì khác.
Trong hành lang yên tĩnh, cô cũng không quấn lấy anh nói gì nữa, trực tiếp dẫn anh về phía phòng mình.
Vì bạn cùng phòng đã về hết, trong phòng gần như toàn là dấu vết những ngày cô thức đêm ngủ ngày ở đây. Quyết định rời đi tối qua của cô rất vội vàng, trên bàn vẫn còn gói bim bim, laptop vẫn mở, bộ phim truyền hình đang tạm dừng.
Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trên bàn, kéo ghế ra mời anh ngồi.
Sau đó cô kéo chiếc vali nhỏ của mình ra, bắt đầu thu dọn quần áo vào.
Anh im lặng quá.
Dọn dẹp một lúc, cô ngước lên, thấy ánh mắt anh đang nhìn lên giá sách của cô.
Cô cũng ngước lên nhìn theo, thấy mấy quyển sách thiên văn kẹp ở giữa, chắc Lục Từ đã nhìn thấy.
Cô chỉ liếc mắt một cái, rồi lại cúi đầu nhanh chóng thu dọn hành lý, kem dưỡng da mặt, sữa dưỡng thể đều mang theo, sắp xếp gần xong cô mới xách vali đứng dậy.
Cô đến bên anh, tắt chiếc laptop trên bàn.
Lúc này ánh mắt anh mới rời khỏi giá sách, nhìn sang chiếc laptop của cô. Cô liếc mắt một cái liền nhận ra, lập tức đi lấy chìa khóa, vừa mở khóa ngăn kéo vừa nói: “Cái anh tặng em vẫn ở đây.”
Anh không nói gì.
Ổ khóa mở ra, chiếc laptop đã năm sáu năm tuổi nằm im lìm ở đó.
Cô nói: “Năm ngoái tự nhiên bị màn hình xanh, sửa mãi không được, đành phải thay cái mới, em luôn cất nó ở đây.”
Ánh mắt anh nhìn vào chiếc máy tính cũ trong ngăn kéo, hỏi: “Sao lại khóa lại?”
“Sợ mất chứ sao.”
“Một cái máy tính cũ hỏng rồi, vốn dĩ dữ liệu có lấy ra rồi thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, giữ lại làm gì?”
“Nhưng mà đâu có giống nhau, đây là quà anh tặng em, nó đã theo em suốt bốn năm đại học rồi.”
Anh nói: “Hỏng rồi thì chẳng còn tác dụng gì, vứt đi là được.”
Vừa nói, anh vừa đứng dậy khỏi ghế, giúp cô dọn dẹp mấy thứ đồ ăn vặt vứt vào thùng rác, một tay xách vali của cô, một tay cầm túi rác định vứt đi, không quay đầu lại nói: “Đi thôi.”
Đường về không còn mấy người, dù là trong trường hay ngoài đường phố.
Mới chiều mà trời đã tối sầm lại như thể sắp có tuyết rơi, những chiếc xe đi ngang qua đều vội vã, tất cả đều đang trên đường trở về nhà ăn bữa cơm tất niên.
Cô vẫn như lúc đến, không ngừng kéo tay anh nói chuyện.
Anh đáp lại rất nhẹ, dù câu nào cũng có trả lời nhưng lại không hề có chút cảm xúc nào, cảm giác như anh chẳng có hứng thú gì cả.
Cô bắt đầu thấy hụt hẫng, không vui gọi tên anh: “Lục Từ.”
Ánh mắt anh nhìn về phía cô.
Cô thổi nhẹ một hơi, thổi sợi tóc mái rớt xuống trán bay lên rồi lại rớt xuống. Đôi mắt nhìn anh chằm chằm, im lặng biểu lộ sự không hài lòng.
Bên ngoài cửa sổ xe trời đã tối sầm, các cửa hàng ven đường lục tục đóng cửa sớm, ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Cô sai bảo anh: “Anh không thể giúp em vén tóc lên ư?”
Anh không nhúc nhích.
Bị cô trừng mắt nhìn hồi lâu, anh mới rãi giơ tay lên, ngập ngừng một chút rồi vẫn vén sợi tóc mái của cô sang một bên mặt. Rất nhẹ nhàng, rồi lại khẽ cài ra sau tai, để nó không bị rớt xuống nữa.
Tay anh hạ xuống. Cô lại định mở miệng.
“Ôn Tuyết Ninh.”
Anh lên tiếng trước một bước, cắt ngang lời cô sắp sửa bắt đầu lải nhải.
Sau đó anh hỏi cô: “Bữa cơm tất niên em muốn ăn gì?”
Câu hỏi này khiến cô ngẩn người, vì cô chưa từng ăn một bữa cơm tất niên đúng nghĩa.
Trong ký ức của cô chưa bao giờ có một cái Tết trọn vẹn, vì thế cô cũng không thích Tết lắm, bởi vì cứ đến Tết là thời điểm bận rộn nhất.
Phải dọn dẹp nhà cửa, phải mua gà mua vịt làm lạp xưởng, cô gần như từ sáng đến tối bị sai bảo làm hết việc này đến việc khác không hết.
Đến lúc ăn cơm, bàn không đủ chỗ ngồi, cô chỉ có thể bưng bát ngồi ở góc xó, đến miếng thịt cũng không gắp được.
Trên bàn không có món nào cô thích ăn, đợi người thân ăn xong, cô còn phải rửa bát, lúc này lén gắp một miếng thịt không gắp được trên mâm cơm, nếu bị nhìn thấy còn bị mắng là đồ háu ăn, đồ trộm.
Đứa em họ nhỏ tuổi trong nhà chơi điện tử gào thét inh ỏi, cô trong bếp thái rau đến mỏi nhừ cánh tay, đứng trước cái bếp cao hơn cô không bao nhiêu, cánh tay gầy gò thiếu dinh dưỡng kéo gà vịt ra giết mổ, còn bị mắng là làm vương vãi máu me khắp nơi.
Sau khi vào đại học, cô không còn về nhà nữa, năm nào cũng đón Tết ở trường. Thời gian đầu khi chưa có học bổng, đến đồ ăn vặt cô cũng không dám mua nhiều, ăn một bữa ở căng tin rồi về ký túc xá nằm xem tivi.
Mấy năm gần đây dần dần có tiền, chỉ riêng tiền góp vốn từ bằng sáng chế cũng không ít, nhưng quen với cô đơn rồi, đón Tết hay không cũng chẳng có cảm giác gì, chẳng qua là có thêm chút thời gian ngủ so với ngày thường, không khác gì một kỳ nghỉ bình thường.
Cô ngẫm nghĩ lại một hồi, dường như lần đầu tiên có thể coi là đón Tết là năm lớp 12 ở nhà thầy chủ nhiệm, lần thứ hai là năm nhất đại học, cũng là chiều ba mươi Tết, Lục Từ đến đón cô đi ăn cơm.
Bao nhiêu năm trôi qua, người cùng cô đón Tết vẫn là anh.
Cô hít hít mũi, cúi đầu nói: “Sao cũng được ạ, ăn gì cũng được.”
Cô không còn luyên thuyên quấn lấy anh nữa, giữa hai người cứ thế hoàn toàn im lặng.
Sự im lặng kéo dài đến tận nhà anh, mở cửa vào nhà, anh mang vali của cô vào. Cơn gió tuyết suốt chặng đường cuối cùng cũng ngừng lại, hệ thống sưởi trong nhà ấm áp hơn nhiều.
Đã gần đến giờ ăn cơm, anh uống một ngụm nước rồi vào bếp, lấy một ít thịt ra thái sẵn.
Cô đi đến bên cạnh anh, hỏi anh có cần giúp gì không.
Anh không ngẩng đầu lên: “Không đủ đồ dùng trong nhà bếp, em muốn giúp cũng không giúp được.”
“Lúc anh ở nước ngoài đón Tết như thế nào?”
“Không đón.”
“Ngủ à?”
“Nếu có việc thì làm, không có việc thì ngủ.”
“Anh ở một mình không thấy cô đơn sao?”
“Rất tốt.”
Cô không nói gì nữa.
Anh cúi đầu đặt chỗ hành lá tỏi vừa thái xong, ướp thịt, rồi lại bận rộn với món tiếp theo, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu.
Cô hít hít mũi, nói: “Nhưng em rất nhớ anh.”
Cô ở sau lưng anh nên không thể nhìn thấy nét mặt, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa tủ lạnh khẽ đóng lại không lâu sau đó.
Anh quay người lại, cô tiếp tục nói: “Sau này năm nào em cũng có thể đón Tết cùng anh không?”
Anh vẫn cúi đầu bận rộn, không nhìn cô: “Chỉ cần em muốn, anh có thể sắp xếp thời gian về.”
“Lần này anh về là để đón Tết cùng em sao? Hay còn có việc gì khác?”
Anh không trả lời.
“Là vì em nói em rất nhớ anh sao?”
Anh thái rau, dường như không hề phân tâm.
Cô định mở miệng, anh nói: “Chúng ta ăn cơm xong rồi ngồi xuống nói tiếp được không?”
“Được ạ.”
Đợi một lát sau, cô thử trêu anh: “Vậy anh cho em hôn một cái đi, em sẽ tha cho anh.”
Lần này anh hoàn toàn không mắc câu, giọng điệu rất thản nhiên nhưng vẫn giống như cái vẻ cà lơ phất phơ chẳng để ý đến ai trước đây: “Em hôn được thì cứ hôn.”
“…”
Cô nhìn khoảng cách chiều cao giữa hai người.
Được lắm.
Rồi sẽ có lúc em lấy lại tất cả cho mà xem.