Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 66: Nhìn như thế nào vẫn thấy giống một người.



Vào một ngày làm việc bình thường, cô xin nghỉ phép một ngày, cùng Lục Từ đi đăng ký kết hôn.

Cô rất ít khi nghỉ phép, sự cần mẫn của cô ở viện nghiên cứu là điều ai cũng biết. Người quen đến tìm không thấy cô ở phòng thí nghiệm đều ngạc nhiên, khi cô trở về liền hỏi cô đã đi đâu.

Tâm trạng cô đặc biệt tốt, ai hỏi cũng trả lời: “Đi đăng ký kết hôn.”

Câu trả lời vừa thốt ra, những người nghe được đều nhanh chóng há hốc miệng, mãi lâu sau vẫn chưa khép lại được.

Cô nói xong liền đi, tiếp tục bận rộn làm mẫu thí nghiệm.

Để lại người vừa hỏi cô đứng ngẩn ngơ trong gió, sau đó vội vàng túm lấy những người khác trong phòng thí nghiệm để xác nhận: “Không phải chứ, vừa nãy Ôn Tuyết Ninh cô ấy nói gì vậy? Cái ‘đăng ký’ này là giấy chứng nhận giải thưởng gì à? À, tôi biết rồi, là bằng tốt nghiệp đúng không, chắc chắn là bằng tốt nghiệp!”

Đàn chị cùng khoa vỗ vai người kia, “Là cái giấy chứng nhận mà cậu nghĩ đó, chính là giấy chứng nhận kết hôn. Ai lại đi nhận bằng tốt nghiệp vào tháng Giêng chứ?”

“Không phải, chuyện này thật khó tin! Tôi thà tin tháng Giêng nhận bằng tốt nghiệp còn hơn tin Tuyết Ninh đi đăng ký kết hôn!”

Những người nghe được tin này đều mang vẻ mặt kinh ngạc như vừa bị bom nổ.

Họ ngơ ngác hồi tưởng lại chuyện này, vẫn cảm thấy quá mức hoang đường: “Tuyết Ninh của chúng ta cứ thế này mà kết hôn không một lời báo trước sao?”

“Cả năm cô ấy đều như ở lỳ trong phòng thí nghiệm, bao nhiêu năm trời ngay cả một đối tượng mập mờ cũng không có, bao nhiêu người theo đuổi bên ngoài cô ấy cũng chẳng thèm liếc mắt một cái. Tôi còn tưởng cô ấy tu luyện vô tình đạo, đàn ông chỉ cản trở tốc độ rút kiếm của cô ấy, chuyện yêu đương hoàn toàn không liên quan đến cô ấy. Sao bây giờ lại làm một cú lớn như vậy, lặng lẽ kết hôn rồi, kết… hôn… rồi!”

“Một người đàn ông từ đâu chui ra vậy? Chẳng lẽ là uống say rồi túm đại một người trên đường đi đăng ký kết hôn đấy chứ?”

Mấy đàn anh đàn chị cùng khoa thì đã biết cô có bạn trai từ mấy tháng trước, nhưng cũng hoàn toàn mù mờ, nửa năm nay chưa từng gặp mặt.

Dù bình thường có bận đến mấy, yêu đương cũng không trì hoãn được chứ, thời gian riêng tư luôn phải có chứ, trời mưa gió gì cũng phải đến đón đưa chứ, thỉnh thoảng tụ tập ăn uống đều là người quen biết, mọi người cũng sẽ dẫn theo người nhà, nhưng cô ấy dù gặp vào lúc nào cũng chỉ có một mình.

Hoàn toàn không có dấu hiệu của người đó bên cạnh, nếu không hiểu rõ con người cô, người ta còn nghi ngờ cô bịa ra một đối tượng yêu đương để lừa mọi người.

Buổi tụ tập cuối năm trước, mọi người ngồi ăn uống cùng nhau lúc rảnh rỗi, cụ thể nói đến chuyện này.

Những buổi tụ tập riêng tư như thế này, nhiều người đều đưa cả gia đình, dẫn theo bạn trai bạn gái, bởi vì cùng chung giới, cơ bản đều là người quen biết, bầu không khí hòa thuận hơn bình thường.

Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, bên ngoài tuyết rơi.

Trên bàn rượu đã ngà ngà, tiếng hò reo càng lúc càng lớn, thúc giục cô gọi người kia đến ăn cơm cùng, để mọi người làm quen.

Cô đành giải thích: “Anh ấy không đến được, anh ấy bị thương, đang dưỡng thương ở nhà, không tiện ra ngoài, đợi anh ấy khỏi hẳn sẽ dẫn đến giới thiệu với mọi người sau.”

Cô là người chân thành, xưa nay không nói lời quanh co, nên mọi người cũng không nghi ngờ, không hùa theo nữa, đành đồng ý: “Đến lúc đó nhất định phải dẫn người đến cho chúng tôi xem mặt đó, chúng tôi phải xem xem, là người thế nào mà lặng lẽ cưới được Tuyết Ninh của chúng ta.”

Sau đó mọi người lại hỏi những chuyện khác, cô cũng không giấu giếm, những gì được hỏi cơ bản đều nói.

Những người trên bàn ăn suy đoán thông tin cô vừa nói: “Người trường chúng ta, khoa chủ lực, lại còn là nhiếp ảnh gia, cái này… sao trong đầu tôi lại hiện ra một người nhỉ?”

Bởi vì xếp hạng chuyên ngành của Đại học Bắc Kinh thuộc hàng đầu cả nước, rất nhiều người đều được giữ lại trường học tiếp tục học cao học, đại học cũng học ở Bắc Kinh, nên có rất nhiều chủ đề chung.

Lời này vừa có người nói ra, những người khác cũng lục tục hít một hơi, “Trong đầu tôi cũng hiện ra một người.”

“Nhưng mà…”

“Có lẽ không thể nào đâu.”

“Người kia càng nổi tiếng là khó gần, bao nhiêu ong bướm vây quanh, chẳng ai chiếm được chút lợi thế nào, rõ ràng là không quen biết Tuyết Ninh của chúng ta mà. Hơn nữa, người kia tốt nghiệp xong cứ như bốc hơi khỏi mặt đất, đào ba thước đất cũng không thấy bóng dáng, chẳng ai có tin tức gì về cậu ta, nghĩ thế nào cũng không thể nào.”

Trong lòng chỉ thoáng nghĩ như vậy, sao cũng thấy không liên quan, rất nhanh liền bỏ qua.

Sau đó chẳng qua cũng chỉ là những chuyện thường tình về chuyện cưới xin, ví dụ như gia đình hai bên thế nào, lần đầu gặp mặt phụ huynh là khi nào, sính lễ, của hồi môn, hôn lễ vân vân.

Đối mặt với đủ loại vấn đề trên, cô lắc đầu, “Không có gì cả.”

“Hả? – Hả, phụ huynh của đối phương, cũng chưa gặp sao?”

Nghĩ đến mối quan hệ của cô và gia đình, đã không còn qua lại, chuyện bố mẹ cô có gặp hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bố mẹ của đối phương cũng chưa gặp?

Kết hôn dù sao cũng là chuyện của hai nhà, rất nhiều cặp đôi yêu nhau mấy năm trời, đến cuối cùng vẫn chia tay vì đủ loại khác biệt.

Điều kiện gia đình, thành viên gia đình, công việc, sau khi kết hôn ở đâu, sống với bố mẹ chồng như thế nào, tất cả đều nằm trong phạm vi cân nhắc.

Yêu đương chỉ cần hai người yêu nhau, nhưng kết hôn liên quan đến mọi mặt trong cuộc sống của cả hai, nên trên đời này rất nhiều người khó có thể đi đến cuối cùng, nếu không thể hòa hợp, dù có kết hôn rồi cũng khó tránh khỏi một kết cục vội vàng.

Cô cũng lắc đầu, “Chưa.”

Bạn bè có chút mờ mịt, lo lắng hỏi: “Vậy hai người có phải hơi vội vàng không? Cậu chẳng lẽ thật sự là tùy tiện kéo một người trên đường đi kết hôn chớp nhoáng đấy chứ?”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày, nồi lẩu trên bàn bốc hơi nghi ngút, ánh mắt của mọi người trên bàn đều khó hiểu, còn có chút lo lắng cho cô, sợ cô quá xúc động, sau này hối hận.

Đây là mùa đông thứ bảy của cô ở Bắc Kinh.

Cô chỉ cười nhạt, “Sẽ không có quyết định nào tỉnh táo hơn quyết định này đâu.”

“Năm nay tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi, tôi quen anh ấy khi mới mười ba tuổi, anh ấy đã chiếm một nửa cuộc đời tôi rồi. Bỏ qua những ngây ngô thời thơ ấu, từ khi tôi hiểu chuyện, gần như mọi thứ đều liên quan đến anh ấy.”

“Anh ấy cũng rất sớm đã không còn sống cùng gia đình nữa, chỉ liên lạc nhiều hơn với một người anh trai. Trước khi anh ấy bị thương trở về dưỡng thương, vẫn luôn sống một mình ở nước ngoài. Công việc tôi ứng tuyển vào mùa thu này, sau một năm làm việc có cơ hội chuyển đến khu vực châu Âu, đó là lý do tôi nhất định phải thi đỗ. Đợi hết một năm, tôi sẽ cùng anh ấy đến châu Âu sinh sống.”

“Cuộc sống chỉ có hai chúng tôi, sau này sẽ không bao giờ tách rời nữa.”

“Có lẽ, kết hôn thật sự cần rất nhiều suy nghĩ chín chắn, những thứ này từ từ chuẩn bị cũng không phải là không được, nhưng tôi không đợi được nữa.”

“Tôi không muốn xa anh ấy nữa.”

“Dù chỉ là hai cuốn sổ đỏ, dù phía trước còn rất nhiều điều chưa biết, có lẽ thói quen sinh hoạt của chúng tôi khác nhau, chúng tôi cũng sẽ cãi nhau, cũng sẽ phát hiện ra chúng tôi không hợp nhau, nhưng từ nay về sau, tôi vĩnh viễn là người thân được pháp luật công nhận của anh ấy, mọi quyết định liên quan đến anh ấy, tôi đều có thể tham gia. Dù sống hay chết, chúng tôi đều là người có quyền tham gia ưu tiên số một của nhau. Cho dù sau này không thể sống chung nữa mà ly hôn, tình trạng hôn nhân của anh ấy cũng là đã ly hôn, vĩnh viễn sẽ có tên của tôi, cuộc đời anh ấy từ nay về sau không thể nào thoát khỏi tôi.”

“Tôi muốn trở thành người thân của anh ấy, người thân mà cả quãng đời còn lại đều liên quan đến anh ấy.”

Anh có một trái tim nhạy cảm nhưng yếu đuối.

Anh rất thiếu cảm giác an toàn.

Anh rất sợ mất mát.

Anh vô cùng tự ti trước tình yêu.

Liên quan đến môi trường anh lớn lên từ nhỏ, tất cả những phẩm chất tích cực của anh đều bị đè nén, lạc quan, tự tin, kiên trì, chiếm hữu, tất cả đều bị hủy hoại trong những lời phủ nhận. Tình yêu duy nhất từng che chở anh, cuối cùng cũng bỏ rơi anh.

Mỗi lần anh nắm tay cô, lòng bàn tay đều lạnh lẽo vì bất an.

Muốn nghe cô nói yêu, lại sợ mình không được yêu.

Anh giống như con búp bê bẩn thỉu cô lôi ra từ dưới gầm giường khi còn bé, bị bỏ rơi đã lâu, không còn khao khát được cứu vớt nữa, nên mặc kệ bản thân mình dơ dáy, rách nát như thế nào.

Phải lau rửa anh hết lần này đến lần khác, ôm anh vào lòng hết lần này đến lần khác, anh mới dám tin rằng sự rách nát của mình thật sự cũng có người yêu.

Anh không muốn bị bỏ rơi lần nữa, nhưng nếu cô nói không cần anh nữa, anh cũng ngầm chấp nhận mình chỉ thuộc về cô, lặng lẽ ngồi trong góc đợi cô sẽ quay lại, mang anh về nhà.

Ban đầu cô không hiểu, nhưng mắt anh bị thương, mù một thời gian, tưởng rằng không thể chữa khỏi nữa, anh rõ ràng rất nhớ cô, nhưng lại không dám nói cho cô biết điều gì.

Anh nghĩ rằng mình đã rách nát rồi, sẽ không còn được ôm nữa.

Giống như một đứa trẻ ngốc nghếch ngoan ngoãn.

Vào ngày cô nói sẽ kết hôn với anh, câu trả lời của anh vẫn là im lặng.

Giống như khi cô muốn ở bên anh, anh cũng do dự không đồng ý, nhưng khi cô nắm tay anh, anh cũng không kháng cự.

Bây giờ cô đã hiểu quá nhiều, nên dù anh im lặng không trả lời, cô cũng không quấn lấy anh đòi hỏi chuyện này nữa, mà trực tiếp điền đơn đăng ký kết hôn, cũng đã xin nghỉ phép xong.

Vào một buổi sáng nắng đẹp, cô dẫn anh đến cục dân chính, anh ngoan ngoãn để cô nắm tay.

Mắt anh vẫn chưa chịu được ánh sáng, ra ngoài phải đeo kính đặc chế, chỉ khi chụp ảnh mới tháo kính ra một lát. Trên đường đi bị rất nhiều người ngoái đầu nhìn, đều nghĩ anh là người mù.

Nhưng dường như anh không hề nhận ra.

Quay đầu nhìn anh, anh mới giật mình đáp lại một chút, bàn tay khẽ siết chặt, vì căng thẳng mà cứng đờ, đầy mồ hôi nhớp nháp, ánh mắt lại luôn nhìn cô.

Giống như một chú chó hoang lo lắng đi theo chủ về nhà, vừa bị mưa ướt, vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn.

Giấy chứng nhận kết hôn đã lấy được, cô đưa cả hai cuốn cho anh, “Cất kỹ vào, đừng làm mất.”

Túi của cô đeo trên người anh, anh ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, lấy ra bỏ vào túi.

Vừa cất xong, liền lập tức nắm lấy tay cô, sợ rằng chỉ một giây thôi sẽ bị bỏ rơi.

Về đến nhà, anh cũng luôn ôm chặt cô không rời, hôn cô, sờ cô đều rất ngoan.

Học kỳ này của cô rất bận, thức đêm thâu đêm là chuyện thường. Biệt thự Khê Cốc cách trường rất xa, cô không thể ngày nào cũng đến thăm anh, nhưng cô nhắn tin dặn anh nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ, anh đều rất nghe lời.

Nửa tháng sau, kết quả tái khám có dấu hiệu tốt lên.

Anh không còn ở biệt thự Khê Cốc nữa, mà chuyển về căn hộ đơn thân của mình, ở đây gần trường hơn.

Cô giúp việc chăm sóc anh có chút lo lắng, bởi vì sự suy sụp của anh sau khi bị thương khiến người ta rất bất an, ngay cả việc ăn uống cũng không có hứng thú, nếu không ai gọi, anh sẽ nằm một mình cả ngày.

Cô giúp việc gọi điện thoại cho Lý Tư Chu, nói: “Thằng bé vết thương còn chưa lành, lại không biết tự chăm sóc mình, không có ai trông nom sao yên tâm được.”

Trong điện thoại, Lý Tư Chu nghe xong tình hình, cười nói cô giúp việc đừng lo lắng, “Em ấy sẽ tự chăm sóc mình thôi, vì sau này đã có người quản em ấy rồi.”

Sau khi chuyển về căn hộ của anh, ban ngày cô ở trường, anh ở nhà thu dọn đồ đạc.

Anh đã thay ga giường, mua rèm cửa mới, đầu giường còn đặt một con búp bê đáng yêu. Căn hộ lạnh lẽo như thế giới cô độc của anh, từng chút một được anh thay đổi thành dáng vẻ mà cô thích.

Sau đó anh ở nhà đợi cô về.

Nếu cô về muộn, anh sẽ nhắn tin hỏi cô khi nào về nhà, rồi anh sẽ đến trường đón cô, cùng cô về nhà.

Đêm khuya mùa đông tĩnh lặng, trên đường không có mấy người, cô ôm cổ anh nhảy lên lưng anh, anh ôm lấy chân cô cõng cô đi.

Anh nấu ăn ngon hơn rồi.

Mỗi lần cô về nhà sau một ngày mệt mỏi vẫn phải viết luận văn, anh sẽ đi nấu đồ ăn khuya cho cô.

Dạo này cô bận tối mắt tối mũi, móng tay dài cũng không để ý, một chân đá vào chân giường đau đến rớm nước mắt, may mà đi dép bông, cách lớp nhung, chỉ đau nhói một lúc, không bị thương.

Nhưng vẻ mặt cô khi bị đau thật sự rất thảm, Lục Từ tưởng cô bị thương, cầm chân cô xem rất lâu.

Hết cơn đau, anh cầm chân cô cắt móng chân cho cô.

Đến ngày anh tái khám, cô sẽ sắp xếp thời gian đi cùng anh đến bệnh viện.

Sự hồi phục của anh từng bước tốt hơn, bây giờ nhìn đồ vật không còn bị bóng đôi nữa, nhưng vẫn nhìn thấy những vệt sáng lớn mờ ảo, ra ngoài phải đeo kính, mỗi ngày đúng giờ bôi thuốc, chú ý bảo vệ.

Thật ra cô đi cùng cũng chỉ là đi cùng thôi, không giúp được gì nhiều, Lục Từ biết cô bận, sắp xếp thời gian không dễ, bảo cô không cần đi cùng anh.

Anh rất hiểu chuyện, nhưng cô biết nếu cô không đi cùng, anh sẽ buồn.

Cô sắp xếp thời gian đi cùng anh tái khám, cô nâng khuôn mặt anh nói, “Chúng ta bây giờ là người nhà rồi, anh đi bệnh viện, đương nhiên em phải đi cùng.”

Cô từng hỏi anh, tại sao trên tủ đầu giường và tủ sofa lại bày nhiều gấu bông như vậy.

Anh nói nhớ cô thích gấu bông, hồi cấp ba, cô gắp gấu bông cười rất vui vẻ.

Anh đang cố gắng sắp xếp mọi thứ trong nhà theo sở thích của cô, anh nghĩ cô rất thích gấu bông.

Con gấu bông ở chính giữa là một chú mèo nhỏ, cô nhận ra con mèo này, là một loại gấuboong rất nổi tiếng trên toàn cầu vài năm trước, trên thị trường ngay cả hàng nhái cũng bán rất đắt, hàng chính hãng càng cháy hàng, có giá cao cũng khó mua được.

Cô hỏi Lục Từ sao lại có con gấu bông này, đây là loại gấu bông rất hot vài năm trước, bây giờ đã hết thời rồi, rõ ràng không phải bây giờ mới đi mua một con gấu bông như vậy.

Nếu là mua từ vài năm trước, anh cũng không giống người thích gấu bông, không có khả năng đi mua một con gấu bông khó mua như vậy.

Anh nói: “Trước kia tham gia hoạt động được tặng.”

Cô càng khó hiểu: “Con gấu bông này mua còn không mua được, hoạt động gì lại tặng nó chứ?”

Anh ôm cô một lúc lâu, “Dù sao cũng là được tặng.”

Cô đang định truy hỏi anh, còn chưa kịp mở miệng, anh đã vùi đầu vào vai cô, “Anh không nói đâu, nói ra em lại bắt nạt anh.”

“?”

Anh như vậy, khiến cô cảm thấy mình giống như người xấu vậy.

Cô ra vẻ vẫn muốn hỏi, anh lại nhanh miệng nói trước: “Buồn ngủ rồi, muốn ngủ.”

Sao cô đột nhiên cảm thấy.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ, người này hiểu cô hơn cả chính cô nghĩ, sao cô còn chưa nói ra một lời, mỗi câu nói của anh đều vừa vặn chặn họng cô.

Thôi được, tạm tha cho anh.

Cô tắt đèn, ôm anh ngủ.

Anh ngoan ngoãn ngủ, sáng dậy cùng cô, nhìn cô ra cửa, rồi ngoan ngoãn ở nhà đợi cô về.

Họ là người nhà có cuộc sống gắn chặt với nhau, chen vào mọi ngóc ngách cuộc sống của nhau.

Chỉ là, trên bàn ăn, một đám người nghe xong lời cô nói, ngạc nhiên đến mức hàm suýt rơi xuống.

Một lúc sau, đàn chị lẩm bẩm: “Tuyết Ninh à, chị… không ngờ, em làm đề tài nghiên cứu không xong không bỏ, trong tình cảm em cũng chơi kiểu cưỡng ép yêu thương luôn.”

“…”

Cô không nhịn được cười, cũng hùa theo nửa đùa nửa thật: “Ừ, em thích anh ấy, trói cũng phải trói về nhà.”

Sau đó chủ đề thay đổi rất nhiều, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, mọi người cùng nhau trải qua buổi tụ tập nhỏ cuối năm.

Thời gian đã rất muộn, Lục Từ nhắn tin cho cô, hỏi cô khi nào về nhà.

Bên ngoài vẫn đang rơi tuyết.

Ăn uống cũng gần xong, mọi người cũng lục tục ra về, người có xe thì lái xe, người ở gần thì đưa nhau về.

Hoàn cảnh gia đình cô trong giới bạn cùng khoa không phải là bí mật, mỗi năm đến Tết, mọi người đều chiếu cố cô rất nhiều, sau khi ra khỏi nhà hàng đều hỏi cô về đâu, định đưa cô về.

Cô nhìn tin nhắn trả lời trong điện thoại, vẫy tay với mọi người, cười nói: “Không cần đâu ạ, có người đến đón em rồi.”

Mọi người quen với việc mỗi năm cô đều lẻ bóng một mình, đột nhiên có chút không phản ứng kịp, sau đó mới ý thức được, bây giờ cô đã kết hôn rồi.

Đàn chị vui vẻ thay cô nói: “Thật tốt quá, năm nay em không còn một mình đón Tết nữa rồi.”

Cô cười nói: “Vâng, sau này sẽ có người cùng em đón Tết.”

Đàn chị xoa đầu cô, đội mũ cho cô, “Ừ, mau đi đi, thời tiết lạnh thế này, đừng để chồng em đợi lâu, đợi anh ấy khỏi hẳn, nhớ dẫn đến cho mọi người gặp mặt nhé.”

Ra khỏi thang máy, cô vẫy tay quay đầu nói tạm biệt mọi người, nói trước chúc mừng năm mới.

Sau đó cô chạy nhanh ra khỏi nhà hàng, theo định vị Lục Từ gửi trong điện thoại mà chạy tới.

Bên ngoài tuyết rơi lả tả, khắp nơi là màu đỏ rực rỡ của ngày Tết, cô không ngừng bước chạy về phía anh.

Mắt anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể lái xe, đợi xe taxi đến, anh cùng cô về nhà.

Những người cùng khoa đi ra từ nhà hàng sau đó vừa vặn nhìn thấy cô lên xe, cách khoảng cách mà vẫy tay về phía cửa sổ xe, rồi thoáng thấy bóng dáng người đàn ông bên cạnh cô mở cửa xe ngồi vào.

Đêm tuyết lung linh ánh đèn, vụt qua trong chớp mắt.

Cơn say lập tức tan biến.

“Má ơi…”

“Có phải tối nay tôi uống nhiều quá không, sao tôi thấy đầu óc hơi mơ hồ rồi.”

“Người bên cạnh Tuyết Ninh nhìn quen mắt quá.”

“T…tôi…tôi có phải uống say rồi không nhỉ, người kia nhìn kiểu gì cũng thấy giống một người!”



Mây: Tui trở lại rùi đâyy, mỗi ngày 1 chương nhé, trong thời gian này tui cũng beta lại những chương đầu nè ~~