Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 79: Kiểm tra thế nào rồi, có hài lòng với kết quả không?



Cô cũng từng ghen với Lục Từ, và cơn ghen đó khá lớn.

Tuy nhiên, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lục Từ cả, hơn nữa còn có chút oan uổng.

Anh luôn giữ khoảng cách với mọi người khác giới, không ai là ngoại lệ. Nếu có khách hàng là người khác giới trong công việc, anh cũng chỉ xem đó là công việc, nói chuyện rất khách sáo.

Tóm lại, lời nói và hành động của anh đều khiến người ta yên tâm, chưa bao giờ có điều gì khiến người ta cảm thấy không phù hợp.

Đôi khi họ cùng nhau đi trên đường, nhìn thấy những cô gái đặc biệt xinh đẹp, cô không khỏi thất thần nhìn rất lâu, bất giác ánh mắt cứ dõi theo người ta. Cô gái kia đẹp đến nỗi không thể rời mắt.

Vừa quay đầu lại, cô muốn nói với anh rằng cô gái vừa đi qua đặc biệt xinh đẹp.

Thế mà anh hình như chẳng nhìn thấy gì cả, sự chú ý của anh đang đặt vào kệ hàng phía trước. Anh đang cầm hai chiếc cốc trên tay, nghiêm túc so sánh. Cô quay đầu lại đúng lúc anh hỏi cô thích chiếc nào.

Một cô gái xinh đẹp như vậy vừa đi ngang qua họ, anh không hề phát hiện ra sao?

Cô nói, “Cô gái vừa đi ngang qua chúng ta đó.”

Cô khoa tay múa chân, “Mặc váy trắng, tóc xoăn dài, khí chất đặc biệt tốt, chính là cô gái đó——”

Cô dừng lại một chút, xem anh có ấn tượng gì không.

Anh “ừm” một tiếng, hỏi cô: “Cô ấy làm sao vậy?”

Giọng điệu của cô trở nên hơi phấn khích, lại sợ nói quá to bị người khác nghe thấy, liền hạ thấp giọng nói với anh: “Đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt đặc biệt đặc biệt xinh đẹp.”

Anh cười một tiếng, “Ừm.”

“Anh ‘ừm’ là phản ứng gì vậy?”

Đôi mắt cười của anh như đang nói với cô: “Đúng là đẹp thật, hồn em bị câu đi mất rồi.”

“…”

Cô quay đầu nhìn lại, cô gái kia đã ra khỏi cửa hàng, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng nữa. Cô có chút tiếc nuối quay lại, Lục Từ lại hỏi cô lần nữa: “Trong hai chiếc cốc này, em thích chiếc nào?”

Sao sự chú ý của anh lại toàn là cốc vậy, chẳng lẽ cô gái vừa rồi không xinh đẹp à? Rõ ràng là rất xinh đẹp mà.

Cô tùy tiện chọn một cái, tâm trí vẫn còn vương vấn cô gái xinh đẹp ban nãy, đẹp đến nỗi khiến cô nhất thời chẳng còn hứng thú với bất cứ chuyện gì khác.

Lục Từ thấy cô chẳng có hứng thú, chọn lựa cũng không mấy nghiêm túc, đành tự mình xem xét kỹ càng hơn.

Trên kệ hàng có mấy hàng cốc, anh lại cầm thêm vài cái để chọn lựa so sánh, cuối cùng chọn hai cái, mỗi người một cái, rồi đi tính tiền.

Cho đến khi bước ra khỏi cửa hàng, ý nghĩ về cô gái xinh đẹp trong cô mới phai nhạt dần. Lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần một chút, nhìn vào chiếc túi anh đang cầm trên tay, hỏi anh đã mua chiếc cốc nào.

Anh lấy ra cho cô xem, nhưng miệng lại không buông tha cô. Anh cúi xuống nhìn cô, mỉm cười nói: “Anh đã chọn lâu như vậy ngay trước mặt em, lúc tính tiền em cũng ở bên cạnh, mà em còn không biết anh mua chiếc nào sao?”

Cô vừa bóc túi bao bì vừa lầm bầm: “Lúc đó em đâu có nhìn đâu.”

Anh tiếp tục hỏi: “Sao lại không nhìn?”

“… Thì, thì, thì là không nhìn.”

“Nói em bị câu hồn đi mất mà em còn không vui.” Anh nhẹ nhàng véo má cô, “Mỹ nhân đẹp đến thế hả?”

Nói đến đây, cô lại hơi phấn khích, đột nhiên ngẩng đầu lên, hào hứng nói: “Đặc biệt xinh đẹp! Đẹp đến nỗi em không dám nhìn thẳng người ta luôn. Anh không biết đâu, đôi mắt đó, làn da đó, khí chất đó, cứ như hoa sen vừa hé nở từ dưới nước vậy, vừa dịu dàng vừa đẹp, đúng là chị tiên nữ!”

Cô cứ thế nói liên hồi một tràng dài, hứng thú dâng trào. Lục Từ chỉ bất lực mỉm cười, lắng nghe lời cô nói.

Đợi cô xem xong chiếc cốc, cô đặt chiếc cốc trở lại hộp bao bì, để tránh bị va chạm.

Chuyện này kéo dài cho đến khi họ đi chơi cả ngày về nhà. Anh cất tất cả đồ đã mua về, đồ ăn thì cho vào tủ lạnh, một vài vật trang trí nhỏ thì đặt lên tủ.

Khi lần nữa nhìn thấy hai chiếc cốc, cô lại nhớ đến cô gái xinh đẹp gặp hôm nay.

Nhưng đã qua lâu như vậy, sự phấn khích của cô đã không còn mạnh mẽ nữa, chỉ là trò chuyện bình thường mà nói một câu: “Hôm nay lúc mua cốc gặp cô gái đó thật sự rất xinh đẹp.”

Anh vẫn rất bình tĩnh “ừm” một tiếng, tiếp tục bận rộn sắp xếp đồ đạc đã mua về.

Cô đã hết hứng thú, cũng không nói về chuyện này nữa.

Mãi sau này, khi trò chuyện phiếm trong giờ nghỉ ăn cơm với đồng nghiệp, nhắc đến chủ đề này, cô mới chợt nhớ lại chuyện nhỏ nhặt đó.

Trong số các đồng nghiệp có rất nhiều người đã kết hôn. Cô đã vào làm được một năm, ngoại trừ những người mới vào cùng đợt, đa số đều lớn tuổi hơn cô một chút, đã kết hôn được vài năm rồi, con cái cũng lớn, nhắc đến chồng ở nhà thì không thể thiếu những lời than vãn.

Ví dụ như, vừa mở ứng dụng video ngắn trên điện thoại của chồng ra, trong mục yêu thích và lưu toàn là mỹ nữ.

Có những người còn quá đáng hơn, còn tặng quà cho nữ streamer xinh đẹp, sau khi lên bảng xếp hạng thì thêm WeChat của nữ streamer đó, mỗi ngày đều trò chuyện hỏi han ân cần qua WeChat.

Trên đường gặp mỹ nữ, mắt liền liếc nhìn người ta.

Cuối cùng, còn phải thêm một câu để vãn hồi tôn nghiêm, “Ôi chao, nhưng mà người ta đúng là xinh đẹp thật, tôi là con gái còn thích, cũng không trách chồng tôi. Nếu tôi là con trai, tôi cũng muốn cưới về nhà.”

Bề ngoài duy trì vẻ khách sáo trong cuộc trò chuyện ở phòng trà kết thúc, sau khi mỗi người trở về văn phòng của mình, người đồng nghiệp thân thiết hơn với cô mới gỡ bỏ nụ cười, có chút khinh thường nói: “Cái gì mà ‘tôi là con gái còn thích’, rõ ràng trong lòng quan tâm đ ến chết đi được, còn bày ra vẻ chính thất giả vờ rộng lượng. Mỹ nữ đó thật xui xẻo, vô duyên vô cớ bị coi là kẻ địch tưởng tượng, đâu phải ai cũng thèm chồng lợn của cô ta. Cô ta muốn cưới người ta nhưng người ta còn không muốn gả đâu. Nói hay thế, nếu không phải tiếc tiền của chồng cô ta, có khi đã bày ra dáng vẻ chính thất mà mắng người ta rồi.”

Người đồng nghiệp này đã không ưa đối phương từ lâu, nói chuyện cũng khá thẳng thắn.

Tuy nhiên, bầu không khí như vậy đã tồn tại từ lâu, tính cách mỗi người khác nhau, lợi ích cũng khác nhau, môi trường đấu đá ngấm ngầm đã như vậy từ trước khi cô vào làm. Những mâu thuẫn tích tụ hình thành các phe phái, bề ngoài thì hòa thuận, nhưng ngấm ngầm thì không hợp nhau.

Do từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường phải nhìn sắc mặt người khác, cô rất nhạy cảm với bầu không khí. Vì vậy, không lâu sau khi vào làm, cô đã nhận ra rằng bầu không khí nơi công sở không hề thân thiện như vẻ bề ngoài.

Các chủ đề trò chuyện giữa đồng nghiệp tưởng chừng như hòa thuận, trò chuyện phiếm về chuyện gia đình, như chồng ai đó vừa chốt được một hợp đồng lớn, con ai đó giành được giải thưởng trong cuộc thi lớn nào đó, nhà ai đó vừa đổi xe mới. Mỗi người đều như đang trò chuyện sôi nổi, nhưng thực ra lại âm thầm so sánh.

Mọi người trước mặt thì tâng bốc khen ngợi, sau lưng lại có một nhóm nhỏ hơn khác, ủng hộ một lãnh đạo nhỏ khác, khinh thường nói người kia sao bằng bạn được.

Cô vừa mới đến chưa lâu, không dám dễ dàng bộc lộ cá tính của mình, nên từ trước đến nay chỉ phụ họa, ít khi nói chuyện của mình.

Nhưng cách ăn mặc, đi lại, ở của cô đều rất tinh tế, người khác cũng không khó để nhận ra gia cảnh cô tốt, vì vậy khi nói chuyện với cô đều khó tránh khỏi sự hòa nhã mang tính thực dụng, không quá nâng niu, nhưng cũng nói những lời tốt đẹp.

Đồng nghiệp than vãn xong về cuộc trò chuyện ban nãy, lại quay sang nói với cô: “Nếu thực sự để tâm thì sẽ không nhìn mỹ nữ làm gì, giống như chồng cô vậy, nào nỡ nhìn người khác nhiều một chút đâu.”

Lời nói này mang ý muốn tâng bốc, nhưng cô lại nhớ đến phản ứng của Lục Từ, anh hình như thực sự không để ý đến người khác.

Mỹ nữ cũng vậy, người nổi tiếng hay ngôi sao mạng xã hội xinh đẹp cũng vậy, anh không phủ nhận họ thực sự xinh đẹp, anh không nói những lời đường mật giả dối, đẹp thì là đẹp, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp hay vẻ ngoài bình thường đối với anh không có gì khác biệt, đều là con người cả.

Vì vậy, dù có cô gái xinh đẹp nào đi qua, anh cũng không quá để tâm.

Do đó, mặc dù bên cạnh anh luôn không thiếu những người để ý đến anh, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ hay lo lắng về anh.

Nhưng những đấu đá ngấm ngầm mọi lúc mọi nơi ở nơi công sở sau khi vào làm đã khiến cô trong một thời gian dài không thể thích nghi, thậm chí còn gây ra những vấn đề cảm xúc nhất định.

Từ chỗ bối rối, không hiểu được những lời nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa dao găm của mọi người, cho đến khi nhìn rõ những nhóm nhỏ được phân chia rõ ràng.

Việc hòa nhập vào những mối quan hệ phức tạp này mà không làm phật lòng bất kỳ bên nào cũng là một bài học rất khó. Cô thận trọng quan sát các mối quan hệ khác nhau, dần dần học được cách nói những lời khéo léo, không làm mất lòng ai.

Chỉ là quá trình thích nghi và trưởng thành này đã khiến cô rất khó chịu trong thời gian đầu.

Giấc ngủ của cô trở nên không tốt, mỗi ngày tan sở về nhà, cô vẫn lo lắng không xử lý tốt mối quan hệ với đồng nghiệp, không hiểu ý lãnh đạo, không làm tốt công việc, không đối phó được với khách hàng.

Buổi tối mất ngủ, dù có ngủ được cũng mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ.

Những cuộc trò chuyện phiếm mang nụ cười ẩn chứa dao găm của đồng nghiệp, tích tụ qua ngày tháng cũng vô hình trung len lỏi vào sâu trong lòng cô, đến nỗi cô thực sự đã mơ thấy Lục Từ ngoại tình.

Những nội dung mà đồng nghiệp trò chuyện vào ban ngày cứ thế vô hình trung chuyển vào đầu cô.

Cô mơ thấy điện thoại của Lục Từ cũng toàn video về mỹ nữ, anh liên tục tặng quà trong livestream, nữ streamer vui vẻ kết bạn WeChat với anh, không ngừng gửi ảnh riêng tư cho anh, rồi họ ngày đêm trò chuyện, phát triển đến gặp mặt ngoài đời.

Vì các đồng nghiệp không nói về việc bắt gian, được cho là tiếc tiền của chồng mà nhắm mắt làm ngơ giả vờ không biết, nên trong giấc mơ của cô cũng không phát triển đến giai đoạn bắt gian này. Giấc mơ không do cô kiểm soát, cô chỉ có thể cảm thấy tức giận và buồn bã, cứ thế mà giật mình tỉnh dậy.

Mở mắt ra, cô cảm thấy gáy mình ướt đẫm mồ hôi, trong đêm khuya tĩnh lặng thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.

Cô mới nhận ra mình đang mơ.

Nhưng hình ảnh trong mơ vẫn in rõ trong tâm trí, cô trong sự tĩnh lặng chạm vào chiếc giường trống rỗng bên cạnh, cảm giác đau đớn cứ thế từ trong mơ đâm thật vào tim cô.

Lục Từ không có ở Bắc Thành, phải đến tuần sau mới về.

Cảm giác trong mơ vẫn rất rõ ràng, mặc dù lý trí sau khi tỉnh dậy cũng biết giấc mơ không liên quan gì đến anh, nhưng cảm xúc dồn nén trong lòng, trong đêm khuya tối tăm trống rỗng được khuếch đại vô hạn.

Cô thực sự vì những hình ảnh giả dối nhưng rõ ràng trong mơ mà cảm thấy khó chịu, đau khổ đến mức nhất thời không thể thoát ra được.

Thế là lúc một giờ rưỡi sáng.

Cô gần như vừa khóc vừa gọi điện cho anh.

Giờ này anh đã ngủ rồi. Cô cũng hiếm khi làm phiền anh vào đêm khuya, đây là lần đầu tiên muộn như vậy mà vẫn làm phiền anh, nên anh cũng chưa có thói quen bắt máy điện thoại của cô vào giờ này.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có ai bắt máy, anh vẫn chưa tỉnh.

Cảm xúc khó chịu ban đầu chỉ là do ác mộng đeo bám, sau khi không có ai nghe máy liền biến thành nỗi buồn rõ rệt hơn. Đúng lúc đó là tối thứ Sáu, về lý thuyết thì ngày hôm sau không phải đi làm, nếu sếp tìm cô thì tính sau, nhưng sếp có lẽ sẽ nổi hứng bất chợt, sắp xếp công việc cho cô tự nguyện tăng ca.

Nhưng cô cũng chẳng còn màng đến gì nữa, mở điện thoại ra tìm vé máy bay, đặt chuyến bay gần nhất, vội vàng mặc quần áo, sạc đầy điện thoại rồi bắt taxi đi sân bay.

Thực ra, Lục Từ đã mang lại cho cô cảm giác an toàn rất đầy đủ, nên cô vẫn luôn rất yên tâm về anh, dù anh luôn được nhiều người để ý.

Anh đi đâu cũng sẽ báo cáo kịp thời.

Khách sạn và số phòng đã ở, địa điểm làm việc, cụ thể đến lịch trình, người tiếp xúc, tất cả đều sẽ nói cho cô biết.

Thức dậy rồi, sắp xếp xong rồi, sắp ra ngoài rồi, ăn sáng gì, đến chỗ làm rồi, phải bận chút đã, lát nữa sẽ tìm cô.

Việc báo cáo của anh chi tiết đến từng việc nhỏ.

Dù cô có bận đến mức không có thời gian xem, anh cũng sẽ nói cho cô biết, đợi cô bận xong xem điện thoại thì có thể biết anh đang làm gì.

Vì vậy, sau khi máy bay hạ cánh tại thành phố của anh, cô lập tức bắt taxi thẳng đến khách sạn anh đang ở.

Chuyến bay của cô kéo dài, đến nơi đã là buổi sáng rồi.

Trong màn sương mù dày đặc của buổi sớm, thành phố xa lạ bao phủ bởi cảm giác trống rỗng khó chịu, tĩnh lặng đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.

Cô không có thẻ phòng nên không lên được, ngồi ở đại sảnh gọi điện cho anh. May mắn là lúc này anh cũng gần như đã tỉnh, nghe thấy tiếng điện thoại rung thì liền bắt máy.

Vài phút sau, cô gặp anh ở cửa thang máy.

Anh nghe thấy cô đến liền vội vàng đi xuống, quần áo cũng chỉ mặc vội một chiếc. Cửa thang máy mở ra, lộ ra khuôn mặt anh, vẻ mặt anh vừa lo lắng vừa ngỡ ngàng.

Đang định vươn tay kéo cô, giây tiếp theo cô đột ngột ôm chầm lấy anh.

Thang máy đi thẳng lên từ từ, anh vuốt v e tấm lưng đang căng cứng, bất an của cô, cảm nhận được sự sợ hãi khi cánh tay cô siết chặt. Anh lo lắng cúi đầu hỏi cô: “Ninh Ninh, có chuyện gì xảy ra ư, sao lại đột nhiên đến đây?”

Cô không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh thật mạnh, như thể sợ anh sẽ biến mất.

Anh hiếm khi thấy cô ấy như vậy, cả người cô căng thẳng vì sợ hãi.

Anh nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra, giọng nói cũng trở nên hơi căng thẳng, cúi đầu một lần nữa nhìn biểu cảm của cô, “Ninh Ninh? Em nói gì đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Cô vẫn luôn ôm chặt lấy anh, cánh tay siết chặt, căng thẳng mà yếu ớt.

Anh cúi đầu tựa vào đỉnh đầu cô, vòng tay ôm lấy cô, xin lỗi nói: “Anh xin lỗi, hôm qua anh mệt cả ngày, tối ngủ rất say, không nghe được điện thoại của em.”

Đến tầng trên cùng nơi anh ở, cửa thang máy mở ra, anh hơi cúi người, luồn qua chân cô bế bổng cả người cô lên, bước vào phòng ngủ của anh.

Trên giường của anh vẫn còn dấu vết anh ngủ, chăn bị anh tùy tiện vén lên. Anh đặt cô lên giường rồi mới ngồi xuống, muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Cô ngồi xuống rồi bỗng nhiên như cảnh giác hẳn lên, lập tức bò dậy bắt đầu lục tung từ đầu giường đến cuối giường của anh.

Từ gối đến chăn, rồi đến bàn và ngăn kéo, sau khi kiểm tra hết tất cả, cô lại xuống giường, định lục tủ quần áo và vali của anh.

Một loạt hành động của cô rất đột ngột, khi anh kịp phản ứng thì cô đã chạy đến ban công rồi.

Anh đi lấy một đôi dép, đi theo sau cô muốn cô mang vào.

Tuy nhiên, vừa chạm vào cô thì cô đã trừng mắt nhìn anh một cách hung dữ. Cô sụt sịt mũi, còn nói những lời lẽ cay nghiệt: “Anh đừng hòng ngăn cản em.”

Anh ngây người một chút, rồi bất lực cười.

Anh cúi xuống, nắm lấy chân cô giúp cô đi cả hai chiếc dép vào, rồi đứng dậy, nói với giọng hơi buồn cười: “Anh không ngăn cản em, nhưng em phải mang dép vào đã. Tuyết Ninh đại nhân, em cứ từ từ kiểm tra, có gì không hiểu thì gọi anh nhé.”

Cô lại sụt sịt mũi, có chút muốn ôm anh.

Nhưng cô vẫn quay đầu tiếp tục kiểm tra cho đến khi lục tung cả căn suite khách sạn anh đang ở, Lục Từ đi theo sau cô suốt quá trình.

Cô muốn xem tủ quần áo, Lục Từ liền đứng phía sau kéo tủ ra cho cô.

Cô muốn xem vali, anh liền giúp cô mở vali. Ngay cả những thứ đóng chai anh cũng vặn nắp đưa cho cô, cười hỏi một câu có muốn ngửi xem bên trong có vấn đề gì không.

Cô lườm anh một cái, rồi chuyển sang mục tiêu tiếp theo.

Bồn tắm, bồn rửa mặt, ghế sofa, những góc cạnh của bàn ghế, cô đều lật tung lên một lượt.

Chắc chắn không có một sợi tóc nào không thuộc về anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, kết thúc cuộc “khủng bố” long trời lở đất này.

Cô đang loay hoay với những chai lọ trong phòng tắm, Lục Từ cũng nhân lúc này vệ sinh cá nhân, lau khô mặt, quay đầu hỏi cô: “Cục cưng, kiểm tra thế nào rồi, có hài lòng với kết quả không?”

Cô mệt đến thở hổn hển, bởi vì căn suite của anh quá rộng, cô lại mang theo sự bực bội đến để kiểm tra, động tác nào cũng rất mạnh, sau một hồi vật lộn thì thực sự hơi mệt.

Kiểm tra xong, chỉ còn lại sự buồn bã và tủi thân.

Cô đặt những chai lọ xuống, vươn tay ôm lấy anh, tựa vào ngực anh.

Lục Từ nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô, xoa tóc cô, đợi cô thở đều hơn một chút rồi mới ôm cô về giường ngồi xuống.

Anh nắm tay cô, kiên nhẫn nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Cô gật đầu.

Nhìn anh, cô rất nghiêm túc buộc tội: “Đến bắt gian.”

Anh không nhịn được khẽ bật cười, nắm tay cô nhẹ nhàng bóp nhẹ, rồi hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì mà khiến em nửa đêm vội vã đến bắt gian vậy?”

Cô nhất thời không nói gì.

Anh nhẹ nhàng bóp tay cô, kiên nhẫn nhìn cô hỏi: “Có phải hôm qua anh đã làm gì không tốt, khiến em không hài lòng?”

“Không phải.” Cô ấp úng một chút, nói có vẻ mơ hồ: “Em mơ thấy anh ngoại tình.”

Không khí bỗng im lặng trong tích tắc, động tác véo tay cô của Lục Từ cũng dừng lại.

Anh đã nghĩ rằng cô đến đây chắc chắn là vì có chuyện gì đó xảy ra, nếu không sẽ không vội vã đến vào giờ này, anh đã nghĩ liệu có phải mình đã làm gì không tốt, khiến cô cảm thấy bị bỏ quên, hoặc là nghe người khác nói gì đó vớ vẩn, khiến cô nghi ngờ.

Nhưng, có nghĩ thế nào cũng không ngờ, lý do lại chỉ là –

“Anh không được cười.” Cô cũng nhận ra biểu cảm của anh từ ngớ người đến không nói nên lời, giây tiếp theo liền vươn tay bịt miệng anh.

Thấy khóe mắt anh đã cong lên, cô lại vươn tay còn lại, bịt cả nửa trên khuôn mặt anh.

Gần như cả khuôn mặt anh đều bị hai tay cô che kín, giọng nói vẫn truyền ra từ cổ họng, anh không ngừng cười.

Cô tức giận đến nỗi xấu hổ: “Anh ngoại tình rồi mà anh còn dám cười.”

Anh nói chuyện cũng không nhịn được mang theo tiếng cười, có chút bất lực và buồn cười biện minh: “Cục cưng, anh không ngoại tình, ngoại tình là trong mơ của em, đây cũng tính là tội của anh à?”

“Sao lại không tính! Em đều mơ thấy anh rồi!”

“Ngoại tình trong mơ, em lại chạy ra ngoài mơ để bắt gian? Sao em không bắt trong mơ, em bắt thế này thì bắt được gì.”

“Cái giấc mơ đó lại không kiểm soát được, chính là không bắt được nên em mới tức giận.” Giọng cô nhỏ dần, “Còn có chút buồn nữa.”

Cô buông tay xuống, hít hít mũi, cái cảm giác trống rỗng đáng sợ khi vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Mỗi khi nghĩ đến những hình ảnh trong mơ, trái tim như bị cắt ra từng mảnh đau đớn.

Rõ ràng biết đó chỉ là mơ, rõ ràng biết những hình ảnh đó đều là giả dối, nhưng nhìn thấy vẫn rất đau khổ, dù là hình ảnh giả dối cũng cảm thấy đau khổ.

Lục Từ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.

Cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, anh dùng hai tay nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn cô, kiên nhẫn và thật lâu.

Không biết có phải đàn ông đều có thiên phú trong lĩnh vực này hay không, tóm lại kỹ năng hôn của anh ngày càng tốt, rõ ràng trước đây cô chỉ cần hôn anh một cái thôi anh cũng đỏ cả tai, bây giờ lại vô cùng thuần thục.

Khi làm chuyện ấy, anh có thể khiến người ta đắm chìm trong d ục vọng và hơi ấm của anh, còn nụ hôn nồng nàn và an ủi như bây giờ, dịu dàng đến mức khiến người ta chìm đắm, trong khoang miệng anh là mùi bạc hà tươi mát sau khi anh vừa vệ sinh cá nhân.

Cô dần dần không còn buồn nhiều nữa, anh mới buông cô ra, lại nhẹ nhàng chạm vào môi cô một cái, nói: “Chỉ là một giấc mơ thôi, anh không có ai khác, anh vẫn luôn là người của em.”

Cô ôm lấy anh, dụi dụi vào lòng anh một cách đầy dựa dẫm.

Anh hỏi: “Mơ thấy gì mà em buồn đến vậy?”

Im lặng một lúc, cô nói: “Điện thoại của anh toàn là video gợi cảm.”

“Anh phải sửa lại, khi em nói hãy nói cho rõ ràng, không phải anh, là giấc mơ của em.”

“Ồ.” Cô sửa lại rồi nói lần nữa: “Anh trong mơ toàn là video gợi cảm.”

Nghe kiểu gì vẫn thấy lạ.

Anh nghi ngờ cô cố ý.

Anh bất lực cười một tiếng: “Còn gì nữa không?”

“Anh còn xem nữ streamer, tặng quà cho nữ streamer, lợi dụng lúc em ngủ mà nhắn tin với họ, cục cưng này cục cưng nọ.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi còn gặp mặt họ nữa chứ.” Cô có chút tủi thân: “Khó chịu nhất là, anh còn không cho em bắt gian.”

Anh bị giọng điệu của cô chọc cười: “Ai không cho em bắt?”

“Diễn biến giấc mơ đâu có chịu sự kiểm soát của em, em đặc biệt muốn bắt, nhưng giấc mơ không theo ý em, em tức đến nỗi tỉnh cả ngủ.”

“Tức đến nỗi tỉnh ngủ là đến tìm anh à?”

“Đúng vậy, em phải bắt được mới được chứ.”

Anh véo má cô, rồi dùng hai tay xoa nắn má cô thành một cục.

Lớp thịt mỏng trên mặt cô bị lòng bàn tay anh gom lại ở giữa, cô chớp chớp mắt phản đối một cách không phục, giọng nói cũng bị ép thành tiếng lầm bầm: “Anh làm gì vậy?”

Tay anh buông lỏng, thịt má cô cũng thả ra, người vốn luôn giữ vẻ điềm tĩnh và lý trí giờ đây trông có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Và cả sự dựa dẫm.

Tay anh vừa buông ra, cô lại vươn tay ôm lấy anh, rúc vào lòng anh.

Anh xoa xoa tóc cô: “Tỉnh dậy là được rồi, anh sẽ không có ai khác đâu, anh chỉ cần em thôi.”

Anh cúi xuống hôn cô một cái: “Tối qua anh ngủ say quá, điện thoại cũng không nên để chế độ im lặng, sau này điện thoại của em anh đều sẽ nghe.”

Điện thoại của anh reo, là chuông báo thức buổi sáng anh đã đặt, anh cầm lấy tắt đi.

Vì sự xuất hiện đột ngột của cô, anh đã tỉnh dậy sớm hơn cả chuông báo thức. Cô cũng đột nhiên cảm thấy có lỗi: “Để anh ngủ ít đi bao nhiêu thời gian, bây giờ anh có buồn ngủ lắm không?”

Anh khẽ cười: “Buồn ngủ thì không buồn ngủ, thấy em gọi cho anh nhiều cuộc như vậy, anh đã tỉnh táo hẳn rồi, cứ tưởng em xảy ra chuyện gì.”

“… Cái này, cái này sao lại không phải chuyện gì chứ.” Cô cứng miệng nói: “Anh còn ngoại tình mà.”

Anh nhịn không được, dùng sức chọc vào trán cô, sửa lại: “Anh nói lại lần nữa, đó là giấc mơ em thấy, anh không ngoại tình, em muốn nói cũng phải nói cho rõ ràng, em phải nói là em mơ thấy anh ngoại tình.”

“Ồ. Anh ngoại tình trong mơ của em.”

“…”

Anh cười một cách nản lòng, đứng dậy đi sắp xếp đồ đạc, nói với cô: “Em vật lộn cả đêm rồi, ngủ thêm một lát đi.”

Anh đi tìm một chiếc áo dài tay của mình, đưa cho cô làm đồ ngủ.

Cô thực sự hơi buồn ngủ, vốn dĩ đã mệt mỏi sau một tuần làm việc, đêm qua lại gặp ác mộng nên không ngủ ngon, chuyến bay đến đây hoàn toàn dựa vào một hơi sức duy nhất, bây giờ gặp được anh rồi, cơn buồn ngủ lại bắt đầu phản phệ.

Cô thay quần áo của anh vào, anh vừa ngủ dậy, trên áo vẫn còn mùi hương của anh, quần áo cũng mang lại cảm giác quen thuộc, kéo chăn lên, mùi hương mềm mại quen thuộc khiến cô rất an tâm.

Cơn buồn ngủ ập đến sau khi trái tim đang treo lơ lửng được đặt xuống, toàn thân đều là cơn buồn ngủ, cô vừa định nhắm mắt lại.

Bên cạnh, điện thoại lại rung lên và sáng đèn.

Là điện thoại của Lục Từ, anh đã tắt báo thức xong thì tiện tay để ở đầu giường.

Những hình ảnh của cơn ác mộng vẫn còn rõ mồn một, sợi dây thần kinh căng thẳng của cô lại bật lên, cô cầm điện thoại của anh lên và mở khóa ngay lập tức.

Lục Từ dọn đồ xong quay đầu lại, liền thấy người vốn đã nằm xuống chuẩn bị ngủ yên lành, lại ngồi dậy với vẻ mặt như sắp lâm trận đại địch, cầm điện thoại của anh nhìn chằm chằm.

Ngay cả khi anh đi đến bên cạnh cô, cô cũng không hề chú ý.

Anh dậy sớm hơn cả đồng hồ báo thức, lúc này còn một lát nữa mới đến giờ ra ngoài. Anh ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô chăm chú và tỉ mỉ lướt điện thoại của anh.

Cô lật xem tất cả các ứng dụng mà cô đã thấy trong mơ, ngay cả ứng dụng đặt đồ ăn cũng không bỏ qua, nhưng các đơn hàng bên trong toàn là đặt đồ ăn cho cô.

Vé máy bay và khách sạn cũng vậy, tất cả đều giống hệt lịch trình mà anh đã báo với cô.

Thực sự không có bất kỳ dấu vết nào.

Từ điện thoại đến các tài khoản và mật khẩu đều không phải là bí mật đối với cô, thực ra vốn dĩ cũng không thể có bất kỳ dấu vết nào, chỉ là cơn ác mộng đó quá đáng sợ, cô vẫn chưa hoàn hồn.

Lúc này cô mới đặt điện thoại của anh xuống, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lục Từ.

Anh hơi nhướn mày, hỏi cô: “Đại nhân Tuyết Ninh, có kiểm tra được gì không?”

“Không.” Mặc dù cô đã yên tâm, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Anh tốt nhất nên tự thú những gì mình đã làm, nếu để em phát hiện ra, anh sẽ tiêu đời.”

Ngay giây tiếp theo, trán cô lại bị chọc mạnh một cái.

Cả người cô ngả ra phía sau một chút.

Lục Từ kéo chăn trùm kín cô, như một cái kén, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra ngoài, ít nhiều mang theo ý trêu chọc.

Sau khi trùm xong, anh mới nói: “Em tự ngủ thêm một giấc ở đây đi, đợi em ngủ dậy thì quên cái giấc mơ lung tung đó của em đi.”

Cô chỉ để lộ mỗi cái đầu ra khỏi chăn, có chút tủi thân làu bàu: “Sao anh lại có thể quát em chứ.”

“Đây mà là quát em sao?”

“Rõ ràng là anh làm sai trước.” Thấy anh lại định vươn tay, cô nhanh chóng lật người quay lưng lại với anh, chỉ có một cái lưng hình kén quay lưng lại với anh, không cho anh chọc.

Phía sau chỉ nghe thấy tiếng cười của anh, anh tháo chiếc chăn đang quấn lấy cô ra, đắp lại cho cô cẩn thận.

Cô cũng quay người lại, nhìn anh ngồi bên giường, vì sắp phải ra ngoài nên anh đã thay bộ đồ ra ngoài rồi.

Áo khoác gió màu đen, quần tây thoải mái, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn thon dài, xương cổ tay và hàm dưới sắc nét, anh có một vẻ ngoài rất thu hút, lạnh lùng nhưng lại nổi bật, khi cười lên dù chỉ hơi nhếch mép cũng đã nóng bỏng và đẹp đẽ.

Nhưng khi nói chuyện với cô lại luôn có vẻ mềm mỏng dễ bị bắt nạt.

Đã quen với sự chiều chuộng dễ bị bắt nạt của anh, đôi khi đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt này của anh, vẫn có một cảm giác mơ hồ, người đàn ông này dường như thực sự thuộc về cô.

Trong ánh mắt cô nhìn anh, anh cúi xuống hôn cô.

Hàng mi dày và dài rung động, khi mở mắt nhìn cô, đáy mắt tràn ngập hình bóng của cô, trên má có lúm đồng tiền nhỏ.

Khi nói chuyện với cô, giọng anh cũng nhỏ nhẹ và dịu dàng: “Anh đi đây, làm xong việc sẽ về với em.”

Lúc này bình tĩnh lại cũng cảm thấy chuyến đi này thực sự hơi vô lý, một phút bốc đồng liền mua vé máy bay bay đến đây.

Cô có chút áy náy nói: “Lần sau em sẽ không như vậy nữa.”

Anh khẽ cười, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng và chuyên chú: “Không sao, nhìn thấy em rất vui, cả ngày hôm nay anh sẽ rất vui.”

Anh cúi đầu hôn cô một cái nữa, giọng nói cũng trở nên có chút ướt át: “Mấy ngày nay không gặp em, anh nhớ em lắm, tối qua đều là nghĩ đến em mà ngủ, ban đầu còn tưởng phải đợi mấy ngày nữa làm xong việc mới có thể về nhà gặp em.”

“Anh nhớ em lắm vợ à.” Giọng anh còn mang theo chút nũng nịu.

Lòng bàn tay anh áp vào má cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, cho đến khi thời gian đến phút cuối cùng buộc phải đi, anh mới cầm điện thoại xách túi rời đi.

Cô buồn ngủ không chịu được, đêm qua vốn đã không ngủ ngon, nằm trong chăn mà anh đã nằm, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Giấc ngủ này tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, lần này cô ngủ rất sâu, những hình ảnh của cơn ác mộng cũng vì thế mà tan biến, buổi trưa anh về khách sạn ăn cơm cùng cô.

Anh đặt điện thoại lên bàn, ngay cạnh tay cô, vừa bóc tôm cho cô, vừa hỏi: “Không kiểm tra điện thoại của anh nữa à?”

Cô ngủ một giấc dậy đã không còn bận tâm nữa, vốn dĩ chỉ là vì áp lực công việc gần đây quá lớn nên mới gặp ác mộng, thời gian cô mới đi làm này, mọi thứ đều vì không thích nghi mà bực bội, tâm trạng không ổn định.

May mắn là Lục Từ có tính khí tốt, cô có phát điên gì anh cũng không bận tâm, giống như chuyện nửa đêm hôm nay bay đến lật tung phòng anh lên, anh cũng như đang chơi đùa với cô mà dung túng.

Khoảng thời gian này cô vốn đã vì áp lực mà tâm trạng không ổn định, sau khi bị giấc mơ đeo bám nhất thời không thoát ra khỏi cảm giác đó, giấc ngủ bù này ngủ xong tinh thần sảng khoái, cũng đã sớm không còn bận tâm nữa.

Anh bóc xong tôm, rửa tay rồi quay lại. Ánh mắt liếc qua điện thoại của cô, thuận miệng nói: “Thế còn điện thoại của em? Anh kiểm tra được không?”

“Được chứ.” Cô trả lời ngay lập tức.

Vừa nói xong, cô chợt nhớ ra trong điện thoại mình hình như có vài bằng chứng “tội lỗi”. Ngay khi Lục Từ định cầm lấy điện thoại của cô, cô liền chột dạ giữ chặt tay anh: “Đợi, đợi chút, bây giờ không được.”

Anh nhướn mày, nhìn cô.

Cô lập tức rút điện thoại của mình ra: “Anh anh anh ăn cơm trước đi, ăn cơm trước đã, điện thoại lát nữa xem.” Cô nặn ra một nụ cười: “Anh xem, anh cứ bóc tôm mãi, chẳng ăn được miếng nào, anh bận cả buổi sáng chắc đói lắm, anh ăn chút gì đi, ăn no rồi hẵng xem.”

Anh dứt khoát đưa tay ra trước mặt cô: “Đưa đây cho anh.”

“Không muốn mà.”

“Tại sao không muốn?”

“Anh ăn no rồi hẵng xem.”

“Anh muốn xem ngay bây giờ.”

“…”

Cô chột dạ ôm chặt điện thoại, nhìn mặt anh, lại nhìn bàn tay anh đang xòe ra trước mặt mình. Cuối cùng, cô cắn răng nhắm mắt lại, đặt điện thoại vào tay anh.

Sau đó cô định chuồn êm: “Em ăn no rồi, em ra ngoài đi dạo đây.”

Cô vừa đứng dậy đã bị Lục Từ kéo lại, anh dứt khoát kéo cô ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm chặt cô vào lòng, trước mặt cô mở khóa điện thoại, để cô cùng xem với anh.

Điện thoại của cô cũng không hề phòng bị anh, mật khẩu mở khóa, vân tay đều có đủ, nhưng ngoài việc thỉnh thoảng dùng điện thoại của cô một chút, anh cơ bản không mấy khi tìm tòi những thứ trong đó.

Việc trực tiếp xem điện thoại của đối phương như thế này, gần như là lần đầu tiên.

Cô đang thầm cầu nguyện Lục Từ đừng thấy những thứ không nên thấy, giây tiếp theo, cô thấy anh trực tiếp mở ứng dụng video ngắn mà cô sợ chết khiếp nhất.

Trong khoảnh khắc đó, lòng cô nguội lạnh như tro tàn.

Khi tiếng nhạc video trong danh sách yêu thích của cô vang lên, cô trốn tránh nhắm chặt mắt. Sau đó, chàng trai trong video còn ngọt ngào gọi “chị gái”.

Cô lại muốn bịt tai lại.

Lục Từ giữ tay cô lại, không cho cô bịt, đồng thời nói nhỏ vào tai cô: “Nhắm mắt làm gì, mở ra đi, những thứ này em đều đã xem rồi, có gì mà không dám xem.”

Video cứ nối tiếp nhau lướt xuống.

Những bản nhạc “nhạy cảm” càng lúc càng mời gọi.

Cô nhắm mắt giả chết, anh ở bên cạnh xem một cái lại bình luận một cái: “Thích cái này à? Em thích gì ở cậu ta, thích cậu ta vén áo khoe cơ bụng à?”

“Cái này em lại thích gì ở cậu ta?”

Giây tiếp theo, chàng trai trong video ghé sát màn hình “chụt” một cái, gọi một tiếng “chị gái”.

Anh: “À, hóa ra là thích được gọi chị gái.”

Anh lướt sang video tiếp theo.

Cô thực sự không thể nghe thêm được nữa, thế này thì quá công khai xử lý rồi, thật đáng xấu hổ. Bị kẹt trong vòng tay anh, các giác quan của cô tràn ngập hơi ấm của anh, nóng đến mức cô không thở nổi.

Cô vươn tay ấn tay anh, không cho anh lướt xuống nữa, cầu xin: “Em sai rồi, em thực sự sai rồi, em cũng không cố ý xem đâu, điện thoại tự động đề xuất cho em mà.”

Anh hơi nhướn mày, thờ ơ, chỉ ra hiệu cho cô tiếp tục giải thích.

Nhưng anh cứ như thế, cô còn giải thích được gì nữa.

Một lát sau, cô ấp úng nói: “Em lướt thấy thì xem một cái thôi mà, chỉ là không nhịn được mà xem thêm một chút, em chỉ là phạm phải lỗi mà phụ nữ nào cũng sẽ mắc phải—”

Thấy anh sắp chọc mình, cô lập tức sửa lời: “Em sai rồi.”

Anh không xem tiếp nữa, khóa màn hình điện thoại lại, đặt lên bàn. Sau đó cũng không nói gì nữa.

Đặt điện thoại lên bàn xong, anh im lặng, cũng không nhìn cô. Lúc này cô vẫn chưa thể đoán được suy nghĩ của anh, một mặt cô nghĩ anh không đến nỗi nhỏ nhen thế chứ, một mặt lại nghĩ anh đúng là có vẻ mong manh dễ vỡ, nhạy cảm và yếu ớt hơn người khác.

Cô vừa thăm dò muốn mở lời, lúc này anh ngẩng mắt lên nhìn cô: “Em đúng là tiêu chuẩn kép mà.”

“…”

“Video gợi cảm? Streamer? Tặng quà?” Anh kéo một nụ cười nhạt nhẽo: “Mấy chuyện trong mơ của em, em làm cũng khá đầy đủ đấy chứ.”

Cô không giãy dụa nữa, vươn tay ôm lấy anh, cọ cọ đầu vào anh: “Em sai rồi, sau này em sẽ không xem nữa.”

Anh nhàn nhạt lặp lại lời giải thích của cô: “Sao lại không xem, lướt thấy thì không nhịn được xem thêm một chút, chuyện bình thường mà, lỗi ai cũng mắc phải thôi.”

“…”

Giọng cô yếu dần: “Sau này em thật sự không xem nữa, em thề lúc đầu thực sự chỉ là dữ liệu lớn đẩy cho em thôi, em chỉ xem thêm một cái, nhấn like, rồi dữ liệu lớn cứ đẩy liên tục cho em, em thấy thì không nhịn được xem, em thật sự không cố ý muốn xem.”

Anh không nói gì. Một lúc lâu sau, anh vỗ vỗ đùi cô, bảo cô xuống: “Ăn cơm trước đã.”

Cô ôm chặt anh không buông: “Em không ăn.”

“Xuống khỏi người anh.”

“Em không xuống.”

“Em không ăn thì anh ăn, xuống khỏi người anh.”

Cô ôm chặt hơn: “Không!”

Sau một hồi im lặng rất lâu, cô cảm thấy lồ ng ngực anh xẹp xuống theo một tiếng thở dài nặng nề, bàn tay anh khẽ nâng lên đặt ở eo cô, nhưng so với cái ôm thì lại vô lực hơn nhiều.

Hơi thở anh nặng nề, rất lâu sau, anh nhẹ nhàng tựa vào vai cô, giọng nói có chút tủi thân: “Anh thậm chí còn không nhìn ai khác.”

“Em sai rồi, em sai rồi.”

“Anh chưa bao giờ nhìn bất kỳ ai ngoài em.”

“Em thực sự sai rồi.”

Giọng anh bên tai, buồn bã nói: “Ôn Tuyết Ninh, em không thể đối xử với anh như vậy.”

Thôi rồi, cô thực sự tiêu đời rồi. Chiêu này của anh đã hoàn toàn “ăn thịt” cô.

Gì mà trai sáu múi, gì mà “cún con” gọi chị gái, tất cả đều trở nên vô vị ngay lập tức, sau này cô thấy những thứ này sẽ lướt qua luôn, cái thuật toán vô duyên này, đẩy mấy thứ này cho cô có ý nghĩa gì chứ, mấy tên “trai hư” lắc hông, nhún người gọi chị gái đó, làm sao sánh bằng Lục Từ làm nũng chứ.

Cô lập tức lấy điện thoại của mình, hủy like tất cả những video trai sáu múi mà cô đã like, và hét vào điện thoại: “Sau này không được đẩy mấy trai hư đó cho tôi nữa, nếu còn đẩy thì tôi sẽ đổi điện thoại đấy, nghe rõ chưa!”

Hét xong, cô đặt điện thoại xuống, ôm lấy anh một lần nữa, hôn lên mặt anh: “Sau này em thực sự không xem nữa, lướt thấy cũng không xem.”

“Chồng ơi.”

“Chồng à.”

“Anh nói chuyện với em đi mà.”

Anh cúi đầu tựa vào vai cô, cứ thế không thèm để ý đến cô, ngược lại còn quay đầu sang hướng khác.

Cô trực tiếp nâng mặt anh khỏi vai, ôm lấy anh và hôn tới tấp, cô không có nhiều kỹ thuật như anh, mỗi lần hôn đều mạnh mẽ và vội vàng, anh khó chịu rên lên một tiếng mới đẩy cô ra.

Anh hậm hực nhìn cô: “Đau.”

Cô lại muốn tiếp tục hôn, bị anh đưa tay cản lại: “Không được hôn nữa.”

“Em muốn hôn.”

“Không cho phép.”

Lời anh vừa dứt, cô đã ấn đầu anh xuống và tiếp tục hôn.

H@m muốn của anh cũng nhạy cảm hơn cô, dù cho nụ hôn của cô không hề có kỹ thuật nào, chỉ một lát sau cũng có thể nghe thấy hơi thở anh dần trở nên gấp gáp, nặng nề.

Anh đẩy nụ hôn quấn quýt của cô ra, hơi thở anh hổn hển, đôi mắt đen láy nhìn cô dưới hàng mi cong vút. Anh ôm eo cô nhấc bổng cô lên, đi hai bước đến ghế sofa bên cạnh đặt cô xuống. Cô bị sức mạnh quăng ngã nằm xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy anh kéo tủ bên cạnh ra, tìm hộp đồ dùng khách sạn chuẩn bị sẵn, liếc qua vài cái, chọn mấy hộp ném sang bên cạnh cô.

Anh lại nhìn cô, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, đôi mắt đen thăm thẳm.

“Không muốn ăn cơm thì đừng ăn nữa,” anh nói, “ăn anh đi.”

Ngày hôm sau, cô trở về Bắc Thành, bởi vì trên WeChat, vị sếp phiền phức cứ nhắn tin đủ thứ, sáng thứ Hai vừa đến đã phải họp báo cáo, cô đành phải tự nguyện tăng ca.

Tuy nhiên, dù sao thì thời gian sau này còn rất nhiều, cuộc đời còn rất dài. Đợi anh quay phim xong, anh sẽ về nhà, mấy ngày xa cách ngắn ngủi này cũng không đến mức không chịu nổi.

Chỉ là, ban đầu cô mơ thấy anh ngoại tình, không có cảm giác an toàn nên chạy đến tìm anh chất vấn, đến cuối cùng, cô lại trở thành người bị chất vấn.

Trớ trêu thay, khi Lục Từ ở bên cạnh, cô đang lướt video ngắn thì lại vô tình lướt trúng một video “trai gợi cảm” ngay trước mặt anh. Mặc dù anh đang làm việc riêng của mình, chắc là không nhìn thấy đâu, nhưng cô lập tức chột dạ, liền lướt qua ngay.

Rồi giây tiếp theo, Lục Từ đưa tay ra: “Đưa anh.”

“?” Mặc dù cô đưa điện thoại cho anh, nhưng không hiểu: “Không phải em đã lướt qua rồi ư?”

Lục Từ cầm lấy điện thoại, lướt lại video “gợi cảm” đó, nhấn vào mục “không quan tâm”, rồi trả điện thoại lại cho cô.

Được thôi.

Anh còn nhỏ mọn hơn cô.

Lướt qua không được, còn phải từ chối thuật toán đề xuất.

Tuy nhiên, mấy chàng trai “gợi cảm” này thực sự cũng chẳng có gì thú vị, hoặc là không đẹp bằng anh, hoặc là dáng người không đẹp bằng anh, hoặc là làm nũng không đáng yêu bằng anh.

Cô lập tức kéo vạt áo anh lên, thò tay vào sờ soạng lung tung. Anh bất lực nhìn cô một cái, nhưng lại chiều chuộng hành động của cô, cúi xuống hôn cô một cái, rồi tiếp tục làm việc riêng của mình.

Dù sao thì cả đời này, cô cũng chỉ thích anh thôi.