Nghe lời ấy, ta khẽ sững sờ.
"A Mi, ngươi nói là Thái tử điện hạ sao?"
Tương Vương Triệu Thư Diệu được sách lập làm Thái tử vào sáng nay, nhưng vẫn chưa dời phủ. Hắn đối với ta xưa nay vẫn tốt.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Bên ngoài phủ lúc này đang náo nhiệt, chỉ có khu hành lang này gần thư phòng của Triệu Thư Diệu nên không người quấy rầy, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng chim họa mi ríu rít.
Nó nói:
"Ta tận tai nghe thấy. Thái tử nói với một người lạ mặt rằng, A Triều xuất thân hèn mọn nhưng có tài huấn luyện đặc biệt, hắn và A Triều chẳng qua là..."
Nó nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
"Chỉ là làm bộ làm tịch với nhau. Hắn cũng không muốn khiến Lạc An quận chúa đau lòng, nên mới đặc biệt giải thích một phen."
Ta im lặng, mở cửa lồng chim, đổ sâu róm và hạt cỏ vào máng ăn của nó.
A Mi mổ một miếng hạt cỏ, rồi lại ngẩng đầu dặn dò ta:
"Ngươi phải chạy sớm đi đấy."
Ta khẽ đáp: "Ta sẽ làm vậy."
Ta dọn dẹp lồng chim sạch sẽ, khi quay đầu lại, ta thấy một đoàn nghi trượng của quý nhân.
Ta vội lùi sang một bên, quỳ xuống, cúi đầu hành lễ.
Trong tầm mắt hạn hẹp của ta, nàng bước đi nhẹ nhàng, vạt váy màu hồng đào như một chiếc thuyền nhỏ lướt qua.
Chiếc thuyền nhỏ ấy đột nhiên dừng lại trước mặt ta.
Giọng nàng trong trẻo:
"Ngươi là Vệ Triều?"
Nữ tỳ bên cạnh nàng giọng gay gắt:
"Quận chúa hỏi, còn không mau ngẩng đầu lên!"
Ta ngẩng đầu lên.
Lạc An quận chúa cúi người xuống, bóp cằm ta.
Móng tay sắc nhọn để lại một vết xước trên mặt ta.
Nàng săm soi một lúc, rồi cong môi, bật cười.
"Cũng chỉ có vậy."
"Một nô tỳ huấn luyện thú, cũng xứng cùng ta vào Đông Cung sao?"
Ta siết chặt vạt áo.
Cung kính đáp: "Vệ Triều không dám."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta chưa từng nghĩ đến việc làm trắc phi của Triệu Thư Diệu.
Mặc dù ta đã hầu hạ hắn ba năm, lúc hắn ở đáy vực hay khi hắn đắc ý, ta đều ở bên cạnh.
Hắn thỉnh thoảng cũng hồ đồ, hứa hẹn sau này sẽ cho ta làm trắc phi.
Ta cũng chỉ kinh hoảng từ chối, không dám tin lời.
Lạc An quận chúa hiển nhiên không tin.
"Ai mà chẳng biết thủ đoạn cao siêu của ngươi? Mấy năm nay, những người hầu hạ bên cạnh hắn đều đã thay đổi cả, chỉ có duy nhất ngươi là còn ở lại."
"Hôm nay, nên cho ngươi một bài học mới được."
Nàng nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lạnh lẽo.
A Mi đột nhiên cất tiếng hót.
"A Triều đừng sợ, ta đi gọi Thái tử!"
"Hắn còn muốn giả vờ với ngươi, nhất định sẽ không để ngươi bị bắt nạt!"
Triệu Thư Diệu không thích phòng kín.
Cửa sổ thư phòng của hắn luôn có một khe hở nhỏ.
Nếu A Mi kêu lớn tiếng, Triệu Thư Diệu ở trong thư phòng cũng có thể nghe thấy.
Tim ta đập mạnh một cái.
Nó không hiểu.
Ta khẽ huýt sáo một tiếng, ra hiệu cho nó im lặng.
Nữ tỳ bên cạnh quận chúa đột nhiên nhấc chân, dùng lực mạnh đá vào đầu gối ta.
"Quận chúa hỏi, ngươi còn dám huấn luyện chim à?"
Cú đá này rất mạnh.
Ta đau đớn kêu lên một tiếng, ngã sang một bên.
Lồng chim chưa đóng.
A Mi vỗ cánh bay ra, mổ mạnh một cái vào trán nữ tỳ.
Lạc An quận chúa hét lên, dùng tay áo rộng che mặt.
Nữ tỳ dùng quạt tròn xua chim.
A Mi bay lượn trên không, tiếng kêu chói tai, mấy sợi lông chim rơi xuống.
Khi Triệu Thư Diệu đến, hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng này