Gả cho Tống Nhàn hai năm, hắn ta đã mời một bà đồng về nhà.
Bà đồng nói người sống ở góc tây nam của hậu viện khắc cả nhà.
Vì thế, ta mang danh tiếng khắc cả nhà, bị Tống gia dùng hai trăm lượng bạc cùng một tờ khế đất đuổi đến một điền trang.
Mỗi bước mỗi xa
Nơi đó trong vòng mười dặm không có bóng người, xung quanh mười mẫu đất không ai cày cấy.
Ta vui mừng khôn xiết, Tống gia thật là một nhà tốt.
Đây chẳng phải là cuộc sống về vườn mà ta mong muốn đấy sao.
1.
Gả cho Tống Nhàn được hai năm.
Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà.
Ta chính là người sống ở đây.
Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân.
Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn.
Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp.
Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp.
Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp.
Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp.
Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn.
Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà.
Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm.
Mùa thu hoạch, lửa to đun sôi, trong nồi là những hạt gạo kê vàng óng ánh, khoai lang và bí ngô được đặt trên xửng hấp, thanh đạm mà ngọt ngào.
Tống Nhàn sai người truyền lời tới, nói ta khắc cả nhà, sẽ đưa ta đến điền trang, còn cho ta hai trăm lượng ngân phiếu cùng một tờ khế đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta biết Tống gia muốn cắt đứt quan hệ với ta.
Lúc ta không muốn gả, bọn họ lại nhất quyết cưới, khi ta tự xin hòa ly, bọn họ lại làm như không nghe thấy, khi ta không để ý tới, bọn họ lại muốn đưa ta đi.
Tâm tư của thế gia đại tộc, ta nhìn không ra.
Nha hoàn truyền lời nói rằng, nơi đó trong vòng mười dặm không có bóng người, trong thôn trang không có một hạ nhân nào, xung quanh mười mẫu đất không ai cày cấy, mọi thứ đều phải dựa vào chính ta.
Nha hoàn có chút không nỡ, bổ sung một câu, “Ngươi ở đây nhìn thấy thiếu gia và Cao di nương âu yếm, cũng là đau khổ, không bằng rời đi, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Ta chưa từng gặp Tống Nhàn, cũng chưa gặp Cao di nương, ta không thấy đau khổ.
Bọn họ vẫn luôn tự ý quyết định.
Ta vui mừng thông báo với Tiểu Diệp, “Tiểu Diệp, sau này có thể gọi ngươi là Tiểu Diệp rồi.”
Tiểu Diệp cười nheo mắt lại.
2.
Khi ta và Tiểu Diệp rời đi, không một ai trong Tống gia tiễn đưa, Tiểu Diệp và ta đến chợ phía nam thuê một chiếc xe ngựa mới đến thôn trang.
Tiểu Diệp nói, Tống gia thật làm việc không đàng hoàng.
Ta hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn rất vui vì không ai tiễn đưa, như vậy mới có thể mua những thứ bọn ta cần thiết.
Bọn ta đã mua một ít hạt giống, cân vài cân bông, còn mua một số đồ dùng hàng ngày
Đến thôn trang nhìn thấy, trong kho chứa đầy gạo cũ, còn lại không có gì cả.
May mà ta thông minh.
Ta đã cắt một quả bí đỏ do một ông lão trên đường tặng, hấp cùng với gạo kê mới mua trong nồi lớn, cùng ăn với Tiểu Diệp.
Thơm ngọt vô cùng.
Tối đó ta đã có một giấc mơ đẹp.
Ta mơ thấy mẫu thân, bà bảo ta về nhà.
Nhưng nhà ta rất xa, ta đã không thể tìm về được.