Về Với Ruộng Đồng

Chương 10



8.

Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua nửa năm.

Nghe nói tình hình thiên tai ở huyện Phụng đã được giải quyết, có nhiều khúc mắc, đều liên quan đến Tống gia.

Lục Chiêu nói với ta, Tống gia có lẽ sắp sụp đổ.

Ta và huynh tẩu đi vào thành mua sắm hàng tết, từ xa đã thấy trước cửa Tống gia có một hàng binh lính, người của Tống gia bị đuổi ra trong tình trạng thê thảm.

Trong đám đông, Tống Nhàn mặt mày bầm dập, Cao Châu Châu tóc tai rối bời, không còn vẻ đẹp đẽ quý giá như trước.

Thế gia đại tộc, rộn ràng náo nhiệt, càng thêm phồn thịnh, nhưng một khi xảy ra chuyện, sẽ bị nhổ tận gốc.

Ca ca thở dài bên tai ta, “Chưa nói đến việc họ đối xử với tiểu muội thế nào, chỉ riêng huyện Phụng hỗn loạn hai tháng, mới có quan viên mới được phái đi, giờ kết quả như vậy cũng là tự gieo gió gặt bão, có thể thấy được, làm quan làm chồng, đều cần phải có lương tâm.”

Tẩu tử lại có cách nhìn khác, “Tống Nhàn tướng mạo bình thường, không xứng với tiểu muội, ta thấy Lục Chiêu không tệ.”

Ta cười đáp, “Muội cũng thấy Lục Chiêu không tệ.”

Đại ca liền cho ta một cái gõ đầu, “Nha đầu không biết xấu hổ!”

Sau khi phụ mẫu đến, bọn ta đã mua một chiếc xe bò, đại ca đánh xe, chở đầy hàng tết về nhà, ta và tẩu tử tựa vào hàng hóa nhìn bầu trời xanh thẳm, lắc lư, suýt ngủ gật.

Trong lúc mơ màng, nghe thấy tẩu tử thở dài, “Chàng đừng lo, số phận của tiểu muội rất tốt, dù là hòa ly, rốt cuộc là tránh được một phen tai họa.”

Rồi nghe đại ca nói: “Cả nhà chúng ta cưng chiều muội ấy nhất, ai ngờ... sao cứu người lại gặp chuyện chứ.”

Có lẽ đây là nhân quả, giống như Lục Chiêu, Tống lão gia tử mãi không cho hắn đổi họ, nhưng lại không cho nhận tổ quy tông, nhưng chính vì vậy, Tống gia gặp chuyện cũng không liên quan đến hắn.

Ta ngẫm nghĩ, nặng nề ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra đã ở trong viện nhà mình, phụ thân đang chỉ vào ta cười giễu cợt, “Sao lại giống như hồi nhỏ thế, vừa ngồi xe đã ngủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phụ thân của Tiểu Diệp vừa dỡ hàng vừa nói, “Cũng giống Tiểu Diệp, mau đến đây, năm nay chúng ta có thể có một năm sung túc rồi.”

Quả thực đây là một năm sung túc.

Ta theo chân trưởng bối đi chuẩn bị đồ ăn cho năm mới, đậu phụ chiên, đồ viên chay, thịt viên, thịt kho... thật phong phú.

Tẩu tử và Khương a bà làm cho mỗi người một chiếc áo bông mới, chỉ chờ đến năm mới để thay.

Ta và Tiểu Diệp còn lén lút làm một việc, bọn ta vào thành đã đem những châu báu trang sức của lão bộc kia để lại đi cầm, đổi thành ngân phiếu, khâu vào quần áo bên trong của mình.

Tống gia gặp chuyện, làm như vậy cũng coi như là phòng ngừa trước.

Tới đêm giao thừa, mấy nam nhân dọn dẹp sân nhà sạch sẽ, dán câu đối, nữ nhân chuẩn bị một bàn món ăn thơm ngon, nấu sủi cảo.

Cả nhà quây quần bên nhau, đốt hai cái chậu thân, ăn một bữa giao thừa ngon miệng.

Tiểu Diệp lại mang trái cây và bánh ngọt đến, trò chuyện đón giao thừa, nhắc đến bạn cũ ở thôn Mễ gia, nói về những ước mơ trong tương lai, luôn tràn đầy hy vọng.

Ngày hôm sau, cả nhà đều mặc áo mới, ăn sáng xong, thì đón Lục Chiêu và lão Mạc đến chúc Tết.

Mỗi bước mỗi xa

Trong cái viện nhỏ có vẻ hoang vắng cô lập này, bọn ta đã có một năm mới thật ấm cúng.

Sang năm mới, vụ xuân đã đến, thời điểm gieo hạt, lão Mạc như thường lệ dẫn người đến giúp đỡ, nhưng không thấy Lục Chiêu, hắn đang chuẩn bị cho kỳ thi hương.

Khi lúa mì cao đến bắp chân ta, thì trong thôn trang nghênh đón mười mấy vị khách không mời mà đến.

Tống gia sụp đổ, những nam tử trưởng thành bị sung quân đến Lĩnh Nam, nữ nhân và trẻ nhỏ chưa thành niên ra tù, những người từng có quan hệ thông gia hay bạn cũ không ai giúp đỡ, Cao Châu Châu cũng trở về Cao gia, bỏ mặc người Tống gia.

Trong lúc cùng đường, không biết ai đã nhớ đến cố nhân là ta, đến tìm muốn đòi lại điền trang.

Đáng tiếc là bọn họ luôn có nhận thức lệch lạc về ta, cho rằng ta nhẫn nhục chịu đựng, lại còn tình cảm sâu nặng với Tống Nhàn.

Nhưng ta chỉ thuận theo tự nhiên, lại ghét bỏ Tống Nhàn xấu xa hèn hạ, tình cảm còn chưa kịp nảy sinh.