Về Với Ruộng Đồng

Chương 17



14.

Ngôi nhà vừa hoàn thành không lâu, gia đình Tiểu Diệp đã chuyển vào, Tiểu Diệp cũng xuất giá.

Ta đã chuẩn bị cho nàng ấy những món đồ cưới thực dụng và tiền bạc, vừa đủ hơn người bình thường một chút, nhưng không đến nỗi khiến người khác ghen tị.

Tiểu Diệp khóc nói không nỡ rời xa ta, không nỡ xa gia đình, nhưng một lúc sau lại cười, nói mình gả gần, gia đình và bạn bè đều ở bên cạnh.

Ta trêu chọc nàng ấy, trong lòng cũng có chút trống trải, nhưng so với những ngày không có hy vọng ở Tống gia, hiện giờ đã tốt hơn nhiều.

Sau khi trở về từ bữa tiệc ở thôn Huệ An, mẫu thân lại bắt đầu nhắc đến hồi môn của ta.

Ban đầu ta định lấy số tiền còn lại để chia cho một phần, nhưng phụ mẫu huynh tẩu đều không đồng ý.

Bọn họ nói ta đã chịu khổ, những thứ Tống gia cho là của ta, bọn họ đã hưởng phúc lây rồi, không thể lấy thêm nữa.

Cuối cùng vẫn là Lục Chiêu ra mặt thuyết phục bọn họ, thôn trang và đất đai vẫn là hồi môn của ta, nhưng sau này ta không ở đó, bọn họ cứ ở đó là được, đất cũng cho bọn họ canh tác, thu hoạch từ đất sẽ do bọn họ xử lý, số tiền này ta không cần nữa, như vậy vài năm sau, cuộc sống của bọn họ sẽ từng bước đi vào nề nếp, ta cũng yên tâm.

Ta cũng đã cho phụ mẫu huynh tẩu mỗi người một trăm lượng bạc, bọn họ còn muốn từ chối, ta nói: “Con biết mọi người vì tốt cho con, không muốn chiếm lợi của con, nhưng thứ nhất là mọi người tốt, con mới tốt, thứ hai là giữa người nhà với nhau, sao lại có thể khước từ như vậy?”

Khương a bà nghe xong hồi lâu, mới cười nói: “Quả thật là đạo lý này, lão bà ta là người không có quan hệ gì với các người, nhưng ta vẫn sống ở đây, có từng khước từ bao giờ không?”

Ta cười rộ lên, nhớ lại Khương a bà từng dạy ta, giữa gia đình, không nên là gánh nặng, cũng không thể thiếu sự hỗ trợ lẫn nhau, thiếu cái nào cũng đều không tốt.

Phụ thân cũng đã hiểu ra, cười nói: “Làm nữ nhi hiếu kính phụ mẫu là chuyện thiên kinh nghĩa địa, vậy thì cứ nhận lấy đi.”

Đại ca cũng nói: “Làm muội muội hiếu kính huynh trưởng…”

Mẫu thân và tẩu tử đã liếc mắt qua, ca ca ngượng ngùng gãi đầu, đổi lời: “Muội muội cho ca ca, ca ca sẽ nhận, đương nhiên phải đưa cho tẩu tử của muội giữ mới đúng.”

Mọi người lại cười.

Tháng Tám, ngày cưới của ta.

Hồi môn của ta không nhiều, nhưng đều là phụ mẫu và huynh tẩu tử tâm huyết chuẩn bị.

Người đến dự tiệc cũng không nhiều, chỉ có gia đình Tiểu Diệp và những người quen ở thôn Huệ An, tẩu tử Hồ gia trưng cầu sự đồng ý của ta, lại gọi thêm một số người trong thôn, một số thì đến thôn trang, một số thì đến Lục gia, hai nhà đều ngồi đầy bảy bàn.

Phụ mẫu vui vẻ tiễn ta ra cửa.

Lục gia ngoài những người hương thân của thôn Huệ An, còn có vài người là bạn học của Lục Chiêu, vài người là họ hàng từ Lục gia tới.

Trước đây ta đã nghe Lục Chiêu nói mẫu thân của hắn được sinh muộn, ngoại tổ đã lớn tuổi, không thể đến, mẫu thân của hắn lại không muốn đến kinh thành, sợ bị người phát hiện làm ô uế danh tiếng của Lục Chiêu, chỉ có thể để các tẩu tử ở trong nhà đến.

Ta dù không bận tâm, nhưng mẫu thân của hắn vô luận thế nào không chịu đến, chỉ đành chờ khi bọn ta thành thân xong, tìm thời gian về bái kiến.

Ta nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, nhìn ngọn nến đỏ rồng phượng sáng tối, cảm thấy an lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi Lục Chiêu trở về, trên người mang theo mùi rượu thoang thoảng, ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta.

“Từ giờ trở đi, ta thực sự có nhà rồi.”

Ta cười rót hai chén rượu, đưa một chén cho hắn, tay hắn vòng qua tay ta, cầm lấy cái chén.

Ta ngửa đầu uống cạn, đáp lại: “Sau này, đây chính là nhà của chúng ta.”

15.

Ba năm nháy mắt một cái đã liền trôi qua.

Lục Chiêu quả thật như hắn nói đã đỗ đạt tiến sĩ, thứ hạng không cao không thấp, không khiến người chú ý.

Hắn cũng không bon chen, sau khi đỗ đạt liền ở nhà an tâm nghiên cứu học vấn, ở bên cạnh ta và con cái.

Bọn ta đã xây dựng một thư viện dưới chân núi, thu nhận đệ tử.

Những năm đầu thật rất vất vả, nhưng Lục Chiêu dạy dỗ không phân biệt, dành hết tâm huyết.

Sau khi danh tiếng lan xa, mới có những gia đình quý tộc ở kinh thành gửi con cháu đến học.

Hắn nhận đệ tử, chỉ xem tư chất, không xem gia thế.

Những người đến tìm không chỉ là đệ tử cầu học, còn có những tài tử có học vấn vững chắc nhưng không muốn bước vào quan trường.

Mười năm thời gian, hắn trở thành đại nho nổi tiếng gần xa, thực sự không vào quan trường, như hắn đã thực hiện lời hứa, bảo vệ được gia đình này.

Thư viên dưới chân núi liên tục được mở rộng xây thêm, cây cối hoa cỏ cũng được trồng rất đẹp, có bốn viện mai lan cúc trúc, cũng có bốn cảnh thanh phong minh nguyệt.

Mỗi bước mỗi xa

Trong những năm qua, cũng có một số gia đình chuyển đến gần đây, có người vì con cái đi học gần, có người vì thích cuộc sống nông dân nơi này, lại còn thu hút một số ẩn sĩ đến, vô tình khiến cảnh quan xung quanh trở nên vừa mộc mạc, lại không thiếu đi sự tao nhã.

Thôn trang nhà ta cũng được mở rộng, một nửa căn viện để gia đình ta ở, một nửa dùng làm quán trọ nhỏ, ca ca có nhiều ý tưởng, cũng học theo các văn nhân nhã sĩ trang trí quán trọ không theo cách cũ, huynh ấy cũng mặc trường bào tiếp khách, kinh doanh cũng khá ổn.

Phụ mẫu giữ lại hai mẫu đất để tự canh tác, phần còn lại đều cho người khác thuê, cuộc sống trở nên giản dị nhưng đầy đủ.

Tháng Tư đậu tại chốn nhân gian, hoa trên núi nở rộ, ta và Tiểu Diệp, tẩu tử cầm giỏ trúc đi hái rau dại, trên đường gặp một số đệ tử đang vẽ cảnh thực ở đồng ruộng.

Có người gọi ta: “Sư nương!”

Ta mỉm cười đáp lại.

Một đường đi tới, hái đầy một giỏ rau dại, bọn ta liền quay về.

Khói bếp từ thôn trang theo gió lượn lờ, mùi bánh áp chảo sở trường của mẫu thân bay đến thơm phức.

“Đào Đào, hôm nay ở lại nhà ăn cơm nhé, ta đã bảo người đi báo tin cho nữ tế rồi.”

Ta đáp lại một tiếng, nhìn ra cửa, đã thấy bóng dáng Lục Chiêu đi đến.