Vén Sương Mờ, Thấy Trăng Thanh

Chương 8



Di mẫu một lúc lâu không nói được gì, hồi lâu mới lên tiếng: "Uyển Nhi, con phải chịu khổ rồi."

Ta cười lắc đầu: "Trước quốc sự, nhi nữ tình trường có đáng gì?"

Khi hòa ly với Hoắc Thâm, ta quả thật nghĩ sau này muốn sống thế nào thì sống thế ấy.

Nhưng ta quên mất nhà mẹ đẻ vừa là áo giáp vừa là điểm yếu của ta, ta không thể thực sự làm được việc gì cũng mặc kệ, một mình tiêu dao.

Ta trông Lý Thốc cả một buổi chiều, đến khi trời chạng vạng tối hắn mới dần dần tỉnh lại.

Thấy ta canh bên giường, hắn vô cùng vui mừng.

"Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Hắn nhìn ta lắc đầu: "Nàng ở đây suốt sao?"

"Ừm. Giờ ngài đã tỉnh, ta cũng phải về cung thôi."

Ta vừa đứng dậy định rời đi, đã bị hắn vội vàng nắm tay: "Uyển Nhi, đừng đi."

Ta rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách: "Ta tự nguyện gả cho Thái tử, nên dù ngài có cầu xin bệ hạ cũng vô ích."

"Nàng hoàn toàn không yêu hoàng huynh, sao lại phải như vậy?"

"Ta yêu hay không yêu Thái tử không quan trọng, điều ta muốn, là vị trí Hoàng hậu. Hơn nữa, ta cũng không yêu ngài, dù không có Thái tử, chúng ta cũng không thể."

Hắn khó tin: "Nàng hoàn toàn không phải là người như vậy!"

Ta không muốn nói nhiều với hắn, chỉ mong những lời dứt khoát này có thể khiến hắn mau chóng buông bỏ tình cảm với ta.

Trên đường về ta đau đầu dữ dội, tựa vào vai Cận Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần.

Không lâu sau khi ra khỏi cung, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Giọng xa phu truyền vào: "Tiểu thư, có nữ tử chặn xe ngựa lại, nói muốn gặp người."

Cận Nguyệt vén rèm nhìn: "Là Thẩm Y. Tiểu thư cứ nghỉ ngơi, ta đi đuổi nàng ta đi."

Ta gọi nàng ấy lại: "Ngươi đừng đi, để thị vệ đi."

Tuy nhiên dù thị vệ đã nhấc nàng ta vứt sang bên đường, nàng ta vẫn không chịu bỏ cuộc, lớn tiếng gào: "Giang Uyển Nhi, ngươi chẳng lẽ không muốn biết ai đã sai ta tiếp cận tướng quân sao?"

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Chẳng lẽ, không phải là Thái tử sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

9

Ta bảo xa phu dừng lại, xuống xe đi đến trước mặt Thẩm Y, từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi muốn nói gì, bây giờ có thể nói rồi đấy."

"Giang Uyển Nhi, ngươi đắc ý lắm phải không? Hoài Chân của ta c.h.ế.t rồi, nó c.h.ế.t rồi. . . bị ngươi hại chết!" Cơn điên đột ngột của nàng ta khiến mọi người không kịp phản ứng.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng ta lại rút từ trong tay áo ra một con d.a.o găm đ.â.m về phía ta.

Bên cạnh, một bóng đen lao ra ôm ta vào lòng, dùng lưng mình đỡ cho ta nhát d.a.o đó.

Ta sờ thấy m.á.u dấp dính sau lưng Lý Thốc, lập tức cảm thấy hai chân nhũn ra, có thể ngất bất cứ lúc nào.

Nhưng ta vẫn cố gắng ôm chặt hắn, hét với Cận Nguyệt và thị vệ bên cạnh: "Đi gọi ngự y, nhanh lên!"

Ta lại nhìn về phía Thẩm Y đã điên loạn: "Đưa nàng ta về Tướng phủ giam lại, không có lệnh của ta, ai cũng không được thả nàng ta ra."

Lý Thốc từ người ta trượt xuống ngồi dưới đất, ta ôm hắn nước mắt không ngừng rơi: "Điện hạ, ngài không được ngủ, nhất định phải chịu đựng, ngài không thể có chuyện gì biết không?"

Lý Thốc cười gượng dùng hết sức nâng tay vuốt mặt ta, giọng yếu ớt: "Nếu không có nàng, cái c.h.ế.t với ta mà nói, có lẽ cũng là một sự giải thoát. Nên Uyển Nhi, nếu ta thật sự chết, nàng cũng đừng đau lòng nhé?"

Ta không biết cuối cùng mình đã về phủ như thế nào, mẫu thân ôm ta an ủi với đôi mắt đẫm lệ: "Không sao đâu, ngự y nói không trúng vào chỗ hiểm, Thốc Nhi sẽ không sao đâu."

"Ừm, nhất định sẽ không sao." Vừa nói cho mẫu thân ta nghe, vừa nói cho chính ta nghe.

Ta cố gắng lấy lại tinh thần đi đến nhà kho giam giữ Thẩm Y.

Ta phải biết được những điều ta muốn biết từ miệng nàng ta trước khi Hoàng đế cho người áp giải nàng ta đi.

Lúc này Thẩm Y ngồi dưới đất co rúm người lại đề phòng, trong mắt không còn ánh sáng hung hăng ngày xưa, đáy mắt một màu u ám.

Cận Nguyệt đi dò la về nói, Hoắc Hoài Chân vì sốt cao liên tục cuối cùng không qua khỏi, nó vừa tắt thở, Hoắc Thâm đã không chút lưu tình đuổi nàng ta ra khỏi tướng quân phủ.

Điều này mới khiến Thẩm Y hoàn toàn phát điên.

Cận Nguyệt tức giận nói: "Đáng đời, đều là báo ứng! Tự mình làm điều ác, hại c.h.ế.t con mình, giờ lại còn đổ tội lên đầu người khác, vẫn không biết xấu hổ như vậy."

Ta tiến gần Thẩm Y: "Câu nói trước đó của ngươi rốt cuộc là có ý gì? Người chỉ đạo ngươi có phải là Thái tử không?"

Nàng ta cười như điên: "Phải, mà cũng không phải."

Nói úp mở, chỉ là không chịu nói rõ với ta.

Ta bị nàng ta bức đến đỏ mắt, ngồi xuống bóp chặt cổ nàng ta, hung dữ lên tiếng: "Bây giờ ngươi nói ta còn có thể để ngươi được toàn thây. Ngươi còn không nói, ngươi có tin ta sẽ đào mộ con ngươi lên cho ngươi cùng bị lăng trì không!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com