Mỗi ngày anh kiên nhẫn đút nước cho tôi, cẩn thận lau người, tính toán thời gian thay băng, ghi nhớ tên từng loại thuốc.
Buổi tối, anh nhẹ nhàng ôm tôi, giọng nói dịu dàng như thể tan ra:
“A Ly, là anh không bảo vệ em tốt. Sau này anh cũng sẽ không ăn tối nữa, tan làm sẽ về nhà ngay với em, được không?”
“Em biết lúc đứng ngoài ICU, anh đã nghĩ gì không? Thôi, anh không nói đâu, em hay nghĩ ngợi lung tung lắm, sợ làm em sợ.”
“A Ly, em không bao giờ, không bao giờ được rời xa anh, nhớ chưa?”
Bác sĩ và y tá đều xuýt xoa, nói rằng họ chưa từng thấy người chồng nào yêu và chu đáo như vậy.
Lạc Lạc thì thề thốt, nói sau này tìm chồng sẽ lấy Tần Thận làm hình mẫu.
Tôi dần có thể ăn uống, dần có thể xuống giường, nhưng tâm trạng vẫn nặng nề, cả ngày lặng thinh.
Tần Thận quay sang an ủi tôi, bảo rằng đây là hội chứng tâm lý sau chấn thương, không muốn nói chuyện thì cứ im lặng, có anh lo mọi thứ.
Tôi như một con thú nhỏ, tự nhốt mình lại, lặng lẽ li3m láp vết thương.
Chờ đợi từng ngày, chờ đợi cả thể xác lẫn tâm hồn lành lặn.
Hôm đó, khi Tần Thận đang cúi đầu gọt táo, tôi chợt ngẩng lên, nhìn thấy Lâm Cẩm đứng ngay trước cửa phòng.
Tôi và cô ta, cách nhau bởi Tần Thận, lặng lẽ nhìn nhau.
Lâm Cẩm không còn vẻ dè dặt như trước, ánh mắt thẳng thừng nhìn tôi.
“Thư ký Lâm đến à.”
Tôi nghiêng đầu, chậm rãi thốt ra mấy từ đó.
Tần Thận cúi đầu, bình thản gọt nốt vòng vỏ cuối cùng, đưa quả táo cho tôi, rồi mới từ tốn quay lại, nhíu mày hỏi:
“Thư ký Lâm?”
“Hồ sơ anh ký xong hết rồi mà?”
09
Lâm Cẩm bước vào, vẻ mặt dè dặt:
“Bộ phận tài chính có tài liệu quan trọng cần anh ký trực tiếp.”
Tần Thận cau mày, không nói gì.
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Tài liệu của tài chính sao lại là cô mang đến vậy?”
Lâm Cẩm liếc nhìn Tần Thận, giọng nói thoáng chút uất ức:
“Tôi sắp nghỉ việc rồi, không còn nhiều việc nên tiện giúp đồng nghiệp đem qua.”
“Nghỉ việc?” Tôi cắn một miếng táo, quay sang hỏi Tần Thận:
“Thư ký Lâm không làm nữa à?”
Tần Thận thong thả lấy khăn giấy lau tay, cười nhẹ:
“Anh là chủ tịch, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này sao mà biết được.”
Lông mi Lâm Cẩm run lên, mắt bỗng nhiên đỏ hoe:
“Phu nhân, chắc chị sẽ cười, nhưng là ba của con tôi muốn đưa mẹ con tôi ra nước ngoài. Anh ấy—”
“Được rồi.”
Tần Thận đứng dậy, cắt ngang lời cô ta:
“Vợ tôi cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền cô ấy nữa. Ra ngoài ký đi.”
Hai người họ vừa rời phòng, tôi liền xuống giường.
Khi đến góc hành lang, tôi nghe loáng thoáng giọng nói nghẹn ngào của Lâm Cẩm từ phía sau thang máy.
Tôi lặng lẽ bước lại gần.
“Trình Trình đã một tháng không gặp anh, thằng bé nhớ anh lắm. Ngày nào cũng hỏi sao ba không về nhà.”
“Em đã đồng ý ra nước ngoài rồi, nhưng tối nay hãy ở lại với Trình Trình một lần đi. Thằng bé tội nghiệp từ nhỏ đến giờ chưa được ba bế bao giờ.”