Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 14



Căn phòng yên tĩnh đến cực độ.

Sau một lúc lâu, tôi bình thản lên tiếng:
“Tôi đã nhìn thấy tất cả.”

Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, tối tăm.

“Anh đang nghĩ xem tôi đã thấy được bao nhiêu, đúng không?”

Anh mím môi, không đáp.

Tôi khẽ cười, chậm rãi nói:

“Ngày xảy ra tai nạn, tôi thấy cô ta trốn dưới bàn làm việc của anh. Tôi thấy anh và Lâm Cẩm trên giường trong ngôi nhà đó.”

“Tần Thận, anh thấy vui không?”

“Tôi thì cảm thấy ghê tởm. Mỗi khoảnh khắc nhìn anh trong bệnh viện, tôi đều buồn nôn, cảm giác kinh tởm đến cùng cực.”

“Hôm nay, tôi lại chứng kiến anh phá vỡ giới hạn của mình. Anh vẫn đang lừa dối tôi, thậm chí còn thề bằng mạng sống. Tần Thận, anh không sợ lời nguyền ứng nghiệm sao?”

“Phản bội, bạo lực, tính toán, lừa dối – đó mới là con người thật của anh à?”

Từng câu, từng chữ, tôi chậm rãi nói ra.

Khuôn mặt Tần Thận dần trở nên tái nhợt, ánh mắt anh mờ đi trong tuyệt vọng.

Dáng người anh gục xuống, từng chút từng chút, cho đến khi ngồi bệt xuống sàn nhà.

Tôi tiếp tục:

“Sau mỗi lần phản bội, anh đều phải tắm sạch sẽ sao? Anh sợ gì vậy? Sợ tôi ngửi thấy mùi của người phụ nữ khác trên cơ thể anh? Hay là… chính anh cũng cảm thấy ghê tởm?”

“Căn nhà đó được thiết kế giống hệt nhà hàng tư nhân, là để lừa tôi trong những lần tôi gọi video đột xuất, đúng không?”

“Mật khẩu nhà giống với sinh nhật của tôi, giống hệt nhà của chúng ta. Là để khi nhập mật khẩu trước mặt tôi, mọi thứ diễn ra trôi chảy, không chút sơ hở?”

“Quả nhiên, anh tính toán rất kỹ lưỡng.”

“Tần Thận, anh không thấy mệt mỏi sao? Tôi nhường lại vị trí của mình cho cô ta, để anh và gia đình ba người sống quang minh chính đại bên nhau, không tốt hơn sao?”

“Đừng nói yêu tôi nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc anh vừa lên giường với Lâm Cẩm, rồi quay về nhà thủ thỉ yêu tôi, nhớ lại những lần chúng ta thân mật, tôi buồn nôn. Cả ngôi nhà đó, tôi cũng không muốn bước vào thêm lần nào nữa.”

“Tần Thận, biến đi.”

“Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”

Tôi quay lưng lại, không nhìn anh thêm một giây nào.

Ánh sáng ngoài cửa sổ dần sáng lên, căn phòng trở lại vẻ yên bình vốn có.

Khi anh rời đi, không một tiếng động.

12

Luật sư nói, Tần Thận không đồng ý ly hôn.

“Chị đã nói sẽ nộp đơn kiện chưa?”

“Rồi, anh ấy bảo cứ kiện đi.”

Tôi cau mày.

Luật sư nhìn tôi, do dự một chút rồi nói:

“Tôi xử lý rất nhiều vụ ly hôn, cảm giác Tần tổng không quá quan tâm đ ến công ty hay tài sản.”

“Vậy anh ấy quan tâm điều gì?”

“Có lẽ… là việc không ly hôn.”

“Nếu tài sản không rõ ràng, kiện tụng ly hôn có thể kéo dài lâu hơn.”

Nửa đêm, tôi kéo rèm nhìn xuống dưới lầu.

Một chiếc xe đỗ im lìm bên đường.

Từ đêm đến rạng sáng.

Cứ như vậy suốt một tháng.

Tôi khoác áo, xuống lầu, bước tới bên xe.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com