Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 17



Tôi chỉ thấy buồn cười, đầy châm chọc:

“Vì vậy anh ngoại tình với Lâm Cẩm.”

Tần Thận lặng lẽ nhìn tôi, thở dài một tiếng.

“Đối với anh, tình d*c và tình yêu là hai thứ khác nhau. Với Lâm Cẩm, dù anh có làm gì với cô ấy, anh cũng không cảm thấy áp lực hay tội lỗi.”

“A Ly, trái tim anh chưa bao giờ rời khỏi em.”

Anh đứng dậy, cẩn thận lấy ra từ phòng một đôi găng tay màu đen, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

“A Ly, đây là đôi găng tay em tặng anh lần đầu gặp mặt. Bao năm nay, anh luôn coi nó như báu vật. Từ ngày đó, trái tim anh đã thuộc về em rồi.”

14

Tôi bắt đầu trở nên trầm lặng, ít nói hẳn.

Tần Thận hỏi tôi muốn gì để thấy vui hơn.

Tôi liếc anh, hờ hững nói:

“Em nhớ Lạc Lạc, anh có thể cho em ra ngoài gặp cô ấy không?”

Anh cười:

“Sức khỏe em chưa hồi phục, ra ngoài phiền phức lắm. Gọi cô ấy lên đây chơi với em không phải dễ hơn sao?”

Tôi cố nén nhịp tim đang đập thình thịch:
“Thật chứ?”

Anh dịu dàng xoa đầu tôi:

“Chỉ cần A Ly muốn, chuyện gì cũng có thể.”

Sáng hôm sau, anh thật sự đưa Lạc Lạc lên núi.

Lạc Lạc vui vẻ chạy đến ôm tôi:

“Giang Ly, bảo sao dạo này cậu mất tích! Hóa ra trốn ở nơi dưỡng bệnh tuyệt vời thế này à!”

Tôi ôm chặt cô ấy, vừa mừng vừa hoang mang.

Trên bàn ăn, khi tôi đang tìm cơ hội nhét mẩu giấy viết sẵn vào tay Lạc Lạc, Tần Thận đột nhiên lên tiếng, giọng thản nhiên:

“Ba cậu thấy dự án vừa rồi thế nào?”

Lạc Lạc cười lớn:

“Quá hài lòng luôn! Đến mức cả nhà tớ đều dồn hết gia sản đầu tư vào đó, còn vay thêm gấp mấy lần để góp vốn!”

“Tần tổng, anh không được rút vốn giữa chừng đâu đấy. Nếu không cả nhà tớ phá sản, toi đời luôn! Ha ha!”

Lạc Lạc cười vô tư không chút đề phòng.

Tần Thận cũng cười:

“Dĩ nhiên rồi, em là bạn của A Ly, sao anh có thể để bạn của cô ấy chịu thiệt thòi chứ?”

Tôi sững người.

Tần Thận quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:
“A Ly, có bạn đến thăm, em thấy vui hơn chút nào không?”

Tôi cứng nhắc gật đầu.

Hai ngày sau, Tần Thận lại đưa Chương Hiểu đến.

Vừa gặp tôi, mắt cô ấy đã đỏ hoe:

“Giang Ly, lần cuối tớ đến thăm cậu, cậu còn đang hôn mê trong bệnh viện. Giờ cậu hồi phục tốt thế này, cuối cùng cũng vượt qua rồi.”

Cha của Chương Hiểu là con nghiện cờ bạc, em trai cô ấy từng vào tù vì đánh nhau, lại thêm một đứa con mắc chứng tự kỷ.

Cả gia đình đều trông chờ vào công việc của cô ấy.

Tôi càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong khu vườn mai trắng xóa sau cơn bão tuyết, tôi và Chương Hiểu ngồi trên ghế đá, cùng cười đùa trò chuyện.

Tần Thận đứng trên ban công tầng hai, một tay đút túi quần, tay kia cầm cốc cà phê, ánh mắt mãn nguyện nhìn xuống chúng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com