“Đúng đúng, bị cậu nhìn thấu rồi.”
Chương Hiểu khoác vai tôi, cười lớn:
“Cái tính hay suy diễn của cậu tám đời cũng không sửa được đâu. Yên tâm, họ chuyên lo đối ngoại thôi, Tần tổng chưa bao giờ dính dáng đến họ cả.”
Sau khi Chương Hiểu rời đi, tôi ngồi trên ghế làm việc của Tần Thận, nhìn hàng loạt tấm ảnh của mình xếp trên bàn, khẽ thở dài.
Vậy là công ty không có chuyện gì, cũng không phải vì ai đó.
Anh ấy cạo râu, có thể là thử dao cạo mới, hoặc đơn giản là hứng lên.
Haiz…
Lạc Lạc và Chương Hiểu đã nhiều lần thẳng thắn chỉ ra tính cách của tôi.
Nếu không phải cưới được người chồng hoàn hảo như Tần Thận, với cái tính cầu toàn này, chắc tôi tự làm mình mệt chết!
Đúng là “thể chất nhạy cảm bẩm sinh, nhân cách suy diễn trời ban.”
“Cốc cốc!”
Một người phụ nữ cúi đầu mang trà vào.
Cô ấy cúi người rất thấp, đặt ly trà xuống bàn một cách cung kính, khẽ nói:
“Phu nhân, nếu chị cần gì, cứ gọi em.”
Tôi sững lại một chút.
Người phụ nữ này là Lâm Cẩm, thư ký của Tần Thận.
Điều khiến tôi bất ngờ là…
Cô ấy vẫn còn làm việc bên cạnh Tần Thận.
03
Mấy năm trước, có một ngày Tần Thận tan làm về nhà, sắc mặt âm u, nặng nề.
Tôi nhanh chóng nhận ra tâm trạng anh có gì đó không đúng, liền hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Anh ngồi trên sofa, im lặng rất lâu, mãi mới khó khăn mở miệng, nói rằng anh đã gặp người nhà của kẻ gây tai nạn năm xưa.
Năm Tần Thận mười tám tuổi, bố mẹ anh khi đang chờ đèn đỏ thì bị một chiếc xe do tài xế say rượu đâm mạnh từ phía sau. Hai xe, ba người, tất cả đều thiệt mạng tại chỗ.
Lâm Cẩm chính là con gái của tài xế say rượu đó.
Khi Tần Thận phát hiện ra chuyện này, Lâm Cẩm đã làm thư ký cho anh được ba tháng.
Mắt anh đỏ au, tay run rẩy.
“A Ly, phải làm sao đây? Anh biết cô ấy cũng vô tội, nhưng anh không thể kiềm chế được cảm giác muốn tìm cô ấy tính sổ. Thậm chí… thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn bóp chết cô ấy…”
Tôi ôm anh, dịu dàng an ủi:
“Chuyện đã qua rồi, anh không cần ép bản thân đối mặt. Không muốn thấy thì đừng giữ cô ấy lại.”
Hôm đó, lần đầu tiên tôi thấy anh như một đứa trẻ lạc lối, ôm chặt lấy tôi không muốn buông tay.
Qua một thời gian, tôi cẩn thận nhắc lại chuyện này. Vẻ mặt anh bình thản như thường.
“Anh đã điều cô ấy sang tầng khác rồi.”
Tôi có chút lo lắng:
“Sao anh không trực tiếp cho cô ấy nghỉ việc? Như vậy anh có ổn không?”
Anh tỏ ra rất bình tĩnh:
“Em nói đúng. Anh không thể cứ mãi sống trong quá khứ. Xem cô ấy như một viên đá mài rèn tính cách đi. Yên tâm, anh không sao.”
Sau đó, thỉnh thoảng tôi đến công ty, không còn gặp lại Lâm Cẩm nữa, cũng không nghe Tần Thận nhắc về chuyện này. Tôi nghĩ anh đã giải quyết ổn thỏa khúc mắc trong lòng.
Không ngờ hôm nay, tại văn phòng Tần Thận, tôi lại thấy Lâm Cẩm.
“Tôi nhớ thư ký của Tần Thận đâu phải cô.”
Lâm Cẩm cười gượng gạo, có chút dè dặt: