Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 5:



Camera vẫn còn bật nên tôi không đi qua, chỉ ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc.

“Vất vả quá, vậy để bà xã đích thân đút cho anh nhé!”

Tôi mở hộp bánh, cắt một miếng bằng nĩa và đưa qua.

Anh mỉm cười, cúi người tới, há miệng đón lấy.

Đột nhiên, chân mày anh khẽ nhíu lại, cổ họng bật ra một tiếng rên nhỏ.

“Sao thế?” Tôi giơ miếng bánh còn dở hỏi.

Anh nheo mắt, ăn hết miếng bánh rồi, vài giây sau mới khàn giọng đáp:

“Không sao, chắc do quá mệt, vừa rồi hơi choáng một chút.”

Tôi nhìn anh đầy xót xa.

“Vậy em không làm phiền nữa, anh họp xong nhớ nghỉ ngơi nhé.”

Anh mím môi, ánh mắt đầy áy náy:

“Lần sau em đến nhớ báo trước, anh sẽ sắp xếp thời gian trống cho em.”

Giọng anh khàn nhẹ.

Khi đẩy cửa ra ngoài, tôi quay đầu lại nhìn.

Tần Thận ngả người trên ghế, đầu hơi tựa ra sau, ánh nắng len qua khe rèm cửa, lấp lánh trên ngực anh, ánh sáng lay động theo từng nhịp thở.

Lúc đi đến thang máy, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm, liền quay lại.

Vừa rẽ qua góc hành lang, tôi thấy cửa phòng làm việc của Tần Thận mở ra.

Có người từ bên trong bước ra.

Khi cô ấy nhìn quanh, tôi nhìn rõ gương mặt.
Là Lâm Cẩm.

Vẫn là lớp trang điểm nhẹ, trang phục đơn giản, vẫn là dáng vẻ yếu đuối khó hiểu ấy.

Điểm khác biệt duy nhất là màu son trên môi cô ấy hơi lem, một vệt nhạt loang ra quanh khóe môi.

Tôi sững người, đứng yên không động đậy.

Từ lúc tôi ra ngoài đến khi quay lại, chưa đầy một phút.

Lâm Cẩm đã vào trong khi nào vậy?

Vừa đúng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này sao?

Hay là –

Tôi chợt nhớ đến chiếc bàn làm việc của Tần Thận.

Rất lớn.

Đủ lớn để có thể che giấu một người bên trong.

05

5 giờ chiều.

Tôi nhìn thấy Lâm Cẩm rời tòa nhà, đi về phía bãi đỗ xe.

Cô ấy không cao, nhưng lại lái một chiếc Jeep lớn.

Tôi lái xe bám theo, mười phút sau, cô ấy lái vào một khu biệt thự.

Nơi này yên tĩnh và đẹp đẽ.

Tôi hơi bất ngờ.

Lâm Cẩm chỉ là một nhân viên hậu cần bình thường, không ngờ lại có thể sống kín đáo và sâu sắc đến vậy.

Tôi lái chiếc Cayenne của mình đến cổng, bảo vệ nghe tôi nói đến thăm bạn bè cũng không hỏi thêm, liền mở cổng cho vào.

Rất nhanh, tôi thấy chiếc Jeep của Lâm Cẩm đậu trước cửa một căn nhà.

Tôi dừng xe ở xa xa ven đường, nhìn căn biệt thự của cô ấy mà ngẩn ngơ.

Tôi không biết bản thân đang làm gì.

Cũng chưa nghĩ ra lý do theo dõi Lâm Cẩm là gì.

Có lẽ là vì vết đỏ trên cổ cô ấy.

Hoặc vì màu son môi bị lem một cách kỳ lạ.

Tính cách bẩm sinh, thêm chút cầu toàn, thói quen suy diễn và cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí.

Tôi có chút thất vọng, chút áy náy, và cả chút tự ghét bản thân.

Ngồi một lúc, tôi chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, tôi thấy một chiếc xe từ từ chạy đến.

Một chiếc xe mà tôi không thể nào quen thuộc hơn – chiếc Cullinan đen của Tần Thận.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy máu trong cơ thể mình đông cứng lại, cả người bất động.

Chiếc Cullinan dừng lại trước cửa nhà Lâm Cẩm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com