Vị Đắng Trả Thù

Chương 13



 

Trần Linh Linh bật cười lạnh lùng, giọng điệu đầy ngạo mạn:

"Cô không cần phải ghen tị đâu, ai bảo cô không sinh được con trai."

"Không sinh được ư?" Tôi khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng. "Trước đây, tôi và Chương Trình đã từng đi khám tiền sản. Nhưng vì giữ thể diện cho hắn và mẹ hắn, tôi đã giấu nhẹm đi kết quả xét nghiệm."

Trần Linh Linh lập tức hoảng hốt, lắp bắp:

"Cô… cô đang nói cái gì vậy?"

Tôi chậm rãi tiến lên một bước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại sắc bén như một lưỡi dao:

"Anh ta bị chứng tinh trùng yếu… Cô biết điều đó không?"

Cơ thể Trần Linh Linh chợt cứng đờ. Khi mở miệng lần nữa, giọng nói của cô ta đã trở nên run rẩy.

"Cô… cô đúng là độc ác!" Cô ta hoảng hốt biện bạch: "Chỉ vì Chương Trình không còn yêu cô, nên cô mới bịa chuyện để bôi nhọ hắn, đúng không?"

Tôi hờ hững nhìn cô ta, chậm rãi cong môi:

"Tôi xem ảnh con trai cô rồi. Thành thật mà nói, thằng bé chẳng có nét nào giống Chương Trình cả."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, mỉm cười.

"Nhưng mà… nó lại rất giống một người khác."

"Thẩm Tiểu Ngọc!"

Trần Linh Linh hoảng loạn cắt ngang lời tôi.

Nhưng tôi, không hề có ý định hạ thấp giọng.

"Chiếc cốc trà mà người đó đã dùng khi đến quán tôi vẫn còn đây. Cô có muốn tôi đưa nó cho cô không? Hay để mang đi xét nghiệm ADN nhé?"

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán, càng lúc càng lớn.

"Trời ơi, Chương Trình đúng là bị cắm sừng thật rồi…"

"Biết đâu hắn cũng đã sớm nhận ra rồi cũng nên?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cặp vợ chồng này đúng là buồn nôn thật sự."

"Bị đội nón xanh cũng đáng đời thôi. Đàn ông tệ bạc, tiểu tam trơ trẽn, chẳng có ai là người tử tế cả."

"Nếu nói vậy thì… đứa bé kia, thực sự có nét rất giống một người…"

"Giống tổng giám đốc Đỗ…"

"Đúng rồi! Tôi cũng từng nghe nói Trần Linh Linh và Đỗ tổng có mối quan hệ không bình thường!"

"Suỵt, Đỗ tổng sắp lên chức rồi đấy, đừng để ông ta nghe thấy."

Giữa đám đông, một bà lão đứng lặng người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tôi mỉm cười hài lòng, cúi xuống đóng chặt chiếc thùng carton.

"Trần Linh Linh, muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm."

Tôi ôm thùng đồ, thản nhiên đẩy cô ta sang một bên, sải bước về phía bãi đỗ xe.

Nhưng vừa mới bước đến tầng hầm B1, phía sau tôi bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tôi quay đầu lại, sững sờ khi nhìn thấy người đang đuổi theo mình.

"Mẹ?" Tôi buột miệng, nhưng ngay lập tức lắc đầu, đổi lại cách xưng hô:

"À… bác, bác tìm con có chuyện gì sao?"

Người trước mặt tôi chính là mẹ của Chương Trình, cũng là mẹ chồng cũ của tôi.

Bà ấy mấp máy môi, trên gương mặt hiếm khi xuất hiện một vẻ xấu hổ.

"Tiểu Ngọc, trước đây mẹ đã từng làm gì có lỗi với con chưa?"

Mỗi lần họp mặt gia đình, bà ấy đều oán trách tôi vì không sinh được con trai. Mỗi lần tôi tặng quà, bà luôn chê rẻ tiền. Mỗi lần tôi tăng ca về muộn, bà đều ép tôi - một người đã mệt đến rã rời - phải dọn dẹp bát đũa cho cả nhà. Ngay cả khi tôi ốm, bà cũng chê tôi là loại tiểu thư yếu đuối.

Nhưng bà lại rất hài lòng với Trần Linh Linh. Dù bị con trai mình đuổi về quê, dù không được chu cấp một đồng nào, bà vẫn chấp nhận tất cả - chỉ vì đứa cháu trai bụ bẫm.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ có thể lắc đầu trong im lặng.

"Nếu mẹ chưa từng làm gì có lỗi với con, vậy mẹ có thể nói thật cho mẹ biết không - chuyện con vừa nói với Trần Linh Linh, có phải là sự thật không?"