Vị Đắng Trả Thù

Chương 15



 

Nhìn tôi, biểu cảm của cô ta từ ngơ ngác chuyển thành khinh bỉ.

"Thẩm Tiểu Ngọc, tôi ghét nhất chính là cái bộ dạng này của cô. Rõ ràng cô chẳng có gì hơn tôi, nhưng lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng."

Trần Linh Linh đặt chiếc vali xuống đất, xoay một vòng, khoe bộ đồ xa xỉ trên người.

"Nhìn cho kỹ đi, Thẩm Tiểu Ngọc! Tôi đang sống tốt hơn cô rất nhiều! Sự thật đã chứng minh, cô chẳng qua chỉ có xuất thân tốt hơn tôi một chút. Chỉ cần tôi cố gắng, là có thể đuổi kịp cô!"

Cô ta càng nói càng hăng, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý, như thể muốn giẫm nát tôi xuống bùn lầy:

"Dù chức vụ của tôi không cao bằng cô, nhưng tôi ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, dùng đồ cũng xa xỉ hơn cô!"

"Nhưng có một thứ cô không bao giờ có thể thay đổi." Tôi nhướng mày, giọng điệu chậm rãi: "Hồ sơ phạm tội của cô, cả đời này cũng không thể xóa được."

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

"Nhưng Chương Trình đã khai ra cô rồi."

Trần Linh Linh bật cười khinh miệt:

"Thì sao chứ? Hắn có chứng cứ không? Nếu có, tôi còn có thể đứng đây sao? Cùng lắm thì tôi vào tù vài năm, nhưng khi ra ngoài, nhà cửa, tiền bạc vẫn là của tôi!"

Tôi nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta, thản nhiên nhấn nút đun nước sôi.

"Chủ quán, đơn hàng của tôi xong chưa?" Anh chàng shipper đứng chờ nãy giờ bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tôi hất cằm về phía Trần Linh Linh:

"Cô cút đi, đừng cản trở tôi buôn bán."

Sau đó, tôi bình thản bắt đầu gấp giấy lọc cà phê.

"Trần Linh Linh, cô muốn sống thế nào, đó là chuyện của cô. Chương Trình muốn đối phó với cô ra sao, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi không muốn quan tâm, cũng không rảnh để quản."

"Nhưng tiền bạc, xe cộ, nhà cửa - những thứ vốn dĩ không thuộc về cô - cô đã cướp đi của tôi, thì nhất định phải trả giá."

Trần Linh Linh nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ, như thể cô ta cảm thấy tôi đang có vấn đề. Cô ta đã phơi bày hết quân bài của mình, nhưng tôi vẫn thản nhiên như không, tự tin một cách khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rất nhanh, cô ta liền hiểu ra.

"Con khốn kiếp!"

Một giọng nói tức giận vang lên.

Bà lão giận dữ chạy đến, túm chặt lấy tóc của Trần Linh Linh.

"Nhà tao đã đối xử tốt với mày như vậy! Tại sao mày lại có thể làm ra chuyện này?"

Trần Linh Linh hoảng hốt muốn giải thích:

"Mẹ… mẹ đừng nghe cô ta nói bậy!"

"Con tiện nhân! Nếu mày không chột dạ, sao lại phải tránh mặt tao?"

Bà lão ra tay không hề nương nhẹ, túm tóc cô ta lắc qua lắc lại. Tôi và anh shipper vội vàng tránh xa, hòa vào đám đông đang vây quanh xem kịch hay.

Trần Linh Linh bị đánh đến phát điên, cuối cùng cũng nổi đóa mà lao vào phản kháng.

"Mụ già c.h.ế.t tiệt! Tôi đã nhịn bà lâu lắm rồi! Bà nghĩ bà là ai chứ?"

"Tao là mẹ của thằng Chương! Còn mày, lại dám cắm sừng con trai tao!"

"Con trai bà vô sinh thì tôi giúp bà có cháu trai, bà nên cảm ơn tôi mới phải!"

Hai người một già một trẻ, kẻ mắng người chửi, lao vào nhau đánh đến trời long đất lở.

"Chị Tiểu Ngọc, chị không sợ họ đập phá quán của mình à?"

Tôi nhún vai, quay sang cười với đám đông đang hóng chuyện:

"Cứ coi như tôi bỏ tiền ra, mời mọi người xem một vở kịch hay đi."

Chúng tôi đang chăm chú xem trận chiến thì đột nhiên, bà lão lại giật lấy ấm nước nóng trên quầy cà phê của tôi.

"Đừng động vào!"

Tôi hét lên, nhưng chưa kịp ngăn cản, cả bình nước sôi đã tạt thẳng vào mặt Trần Linh Linh.

Nắp bình thậm chí còn văng ra xa.