Vị Đắng Trả Thù

Chương 19



 

Ngày Phó Duệ được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc, cả tập đoàn xôn xao. Bề ngoài là những lời chúc mừng, nhưng sau lưng là những lời gièm pha độc địa.

"Cô ta dựa vào đâu mà lên được vị trí đó?"

"Chắc lại cặp kè với ông lớn nào rồi?"

"Nhìn cũng được đấy."

"Được cái gì? Toàn đồ giả thôi."

Bàn tay Phó Duệ khựng lại trên tay nắm cửa phòng họp. Cô không dựa dẫm vào gia đình, đã đổ mồ hôi và nước mắt để có được ngày hôm nay, không phải để nghe những lời phán xét nông cạn này.

Cô định đẩy cửa bước vào, thì một giọng nói bình tĩnh vang lên từ bên trong, cắt ngang những lời xì xào.

"Phó tổng tốt nghiệp thạc sĩ tại Columbia, sau đó là tiến sĩ của Trường Kinh doanh Harvard. Các người cứ đi tìm hiểu xem, cô ấy đã mang về bao nhiêu lợi nhuận cho công ty cũ, rồi hãy nói tiếp."

Người đó khẽ cười khẩy, một nụ cười mang theo sự khinh bỉ không che giấu:

"Đừng lúc nào cũng cho rằng, hễ ai giỏi hơn mình thì nhất định phải dùng đến những thủ đoạn không trong sạch."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chúng tôi chỉ nói đùa cho vui thôi mà…"

"Một lời vu khống có thể hủy hoại cả cuộc đời của một con người đấy. Cùng là phụ nữ, thay vì ganh ghét đố kỵ, lẽ ra các người nên vui mừng vì cuối cùng trong hàng ngũ lãnh đạo cũng có một người như chúng ta."

"Vâng… tôi sai rồi, chị Tiểu Ngọc…"

Phó Duệ rút tay lại khỏi cửa, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười kín đáo.

Từ hôm đó, cô đã khắc ghi cái tên này vào lòng - Thẩm Tiểu Ngọc.

"Bản án đã được tuyên, Thẩm Tiểu Ngọc bị kết án tù."

Lúc nghe được tin này, Phó Duệ cảm thấy có chút tiếc nuối. Cô nghĩ: Người phụ nữ này tính tình không tệ, chỉ là… mắt nhìn người quá kém.

Ba năm sau, khi gặp lại Thẩm Tiểu Ngọc trong quán cà phê, cô đột nhiên cảm thấy người này đã hoàn toàn khác trước.

Đặc biệt là đôi mắt - không còn sự dịu dàng của ngày xưa, mà thay vào đó là một sự kiên định, sắc bén và một nỗi đau đã được tôi luyện thành thép.

"Phó tổng, xin ngài duyệt qua. Chủ đầu tư đứng sau dự án này, chính là Thẩm Tiểu Ngọc."

Phó Duệ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, bất giác nở một nụ cười.

Cô ấy đã chờ đợi ngày này, từ rất lâu rồi.