Dù sao, hiện tại Trần Linh Linh cũng là một người phụ nữ rạng rỡ, khoác lên mình những món đồ hiệu đắt tiền, thái độ thì cao ngạo. Còn tôi, một người từng ngồi tù, quần áo đơn sơ, tóc tai và cơ thể đều bị cà phê thấm ướt sũng, thảm hại đến mức ngay cả khi lướt qua tấm gương, tôi cũng phải thở dài cho chính bộ dạng của mình.
"Chủ quán, tôi làm sai thì tôi chịu trách nhiệm, cô cứ sa thải tôi đi." Tiểu Đường khoanh tay, trừng mắt nhìn Trần Linh Linh. "Là tôi đánh cô ta, có giỏi thì cứ tìm tôi mà tính sổ."
Trần Linh Linh định nói thêm, nhưng viên cảnh sát đã giơ tay ngăn lại.
"Chị Trần, người ta cũng đã xin lỗi rồi, chị nên rộng lượng một chút."
Trần Linh Linh hừ lạnh: "Rộng lượng ư? Được thôi!"
Nói rồi, cô ta bước lên phía trước, "chát!" -
Một cái tát giáng mạnh xuống mặt tôi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt thương hại của tất cả mọi người trong đồn, tôi ôm lấy má mình, lựa chọn "tha thứ" cho Trần Linh Linh.
Đến khi chúng tôi bước ra khỏi đồn, trời đã sẩm tối.
Vừa ra khỏi cửa, Trần Linh Linh lập tức hết đau, cũng chẳng còn vẻ gì là người bị tổn thương. Cô ta lại nhìn tôi, nở một nụ cười chiến thắng đầy châm chọc.
"Thẩm Tiểu Ngọc, tôi khuyên cô tốt nhất nên sớm dọn đi. Nếu không, chuyện hôm nay… sẽ chỉ là khởi đầu thôi."
Tôi nhìn gương mặt vẫn còn ửng đỏ của cô ta, không nhịn được mà bật cười.
"Trần Linh Linh, có phải vì dù tôi đã ngồi tù ba năm, cuộc sống của tôi vẫn tốt hơn cô, nên cô mới căm hận tôi đến vậy không?"
Ánh mắt cô ta lóe lên một tia tức giận, rõ ràng bị câu nói của tôi chọc trúng tim đen. Nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Thẩm Tiểu Ngọc, cô đừng có nực cười! Cô sống tốt hơn tôi ư? Nhìn lại mình đi, ngoài cái quán cà phê quèn không kiếm nổi bao nhiêu này, cô còn lại gì nữa?"
Tôi nhìn cô ta đầy khinh bỉ, giọng lạnh như băng:
"Ồ, tôi hiểu rồi. Cô muốn tôi biến mất nhanh đến vậy… là vì sợ tôi sẽ phanh phui chuyện cô và Chương Trình đã vu oan giá họa cho tôi năm đó, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gương mặt Trần Linh Linh cứng đờ, không còn che giấu được cảm xúc.
"Cô… cô nói bậy bạ gì vậy? Năm đó rõ ràng là chính cô đã tham ô!"
Cô ta chỉ tay vào mặt tôi, nhưng lại lắp bắp hồi lâu cũng không tìm ra được lời lẽ để phản bác, như thể sợ tôi đã nắm được điểm yếu chí mạng của mình.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nghiến răng, ném lại một câu:
"Cô cứ chờ đó!"
Rồi vội vã bỏ chạy như một kẻ thất trận.
Mười phút sau, trong một con hẻm tối.
Tiểu Đường nhìn lịch sử chuyển khoản trên điện thoại, cười tươi đến tận mang tai:
"Chị, hào phóng quá đi! Sau này có vụ nào ngon ăn thế này nhớ gọi em nhé!"
Tôi cười nhạt: "Hy vọng là không có lần sau."
Tiểu Đường bật cười:
"Chị chỉ mới nhắc nhẹ một câu mà cô ta đã sợ đến mức đó, rõ ràng không phải là đối thủ của chị."
Nói rồi, cô ấy nhíu mày, tỏ vẻ thắc mắc:
"Nhưng mà… năm đó sao chị lại có thể để loại người như vậy gài bẫy được?"
Ánh mắt tôi trầm xuống, ký ức xưa cũ lại ùa về.
Hồi đó, Trần Linh Linh ngày nào cũng quấn lấy tôi, miệng ngọt như mía lùi, luôn miệng gọi "Tiểu Ngọc" thân thương… Nhưng dù có khôn ngoan đến đâu, tôi vẫn không thể ngờ được, chính hai người thân cận nhất lại là kẻ giăng bẫy hại mình.
Tôi dõi theo bóng Tiểu Đường rời đi, bất giác siết chặt nắm tay.
Không một ai biết rằng, vở kịch hôm nay… mới chỉ là màn mở đầu cho kế hoạch báo thù của tôi.
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau.