Tôi vừa đóng gói cà phê vừa thản nhiên trả lời, chẳng buồn ngẩng đầu nhìn cô ta.
"Kiếm sống, kiếm tiền. Tiện thể quan tâm đến cuộc sống của cô và Chương Trình một chút."
Giọng tôi lạnh nhạt: "Dù sao, món quà lớn mà hai người đã tặng tôi ba năm trước, sớm muộn gì tôi cũng phải đáp lễ cho phải phép."
Sắc mặt Trần Linh Linh lập tức thay đổi, rõ ràng không ngờ tôi lại nói thẳng đến vậy.
"Cuối cùng cô cũng chịu lộ bộ mặt thật của mình rồi!"
Tôi nhướng mày cười nhạt: "Tôi cũng chẳng có ý định giấu giếm."
Toàn thân cô ta khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã bật cười chế giễu:
"Cô bây giờ chỉ là một nhân viên pha cà phê quèn, lấy gì mà đấu với chúng tôi?"
Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi cong lên đầy khiêu khích:
"Là bạn bè bao năm, cô nên biết rõ về tôi chứ -
Nếu tôi không nắm chắc mười phần thắng, tôi đã không xuất hiện ở đây."
Lần này, Trần Linh Linh thực sự hoảng sợ.
Cô ta nghiến răng, hạ giọng đe dọa:
"Tôi khuyên cô nên đổi chỗ khác mà mở quán, nếu không thì…"
Tôi bỗng nhiên nói lớn: "Tại sao tôi phải đổi chỗ?"
Câu nói này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Trần Linh Linh bị những ánh nhìn đó làm cho bối rối.
Cô ta nắm chặt lấy cánh tay tôi, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo:
"Ba năm trước tôi có thể tống cô vào tù, bây giờ tôi cũng có thể!"
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Cô ta nhìn xuống chiếc mic cài áo nhỏ xíu trên người tôi, sắc mặt đột ngột biến đổi.
"Cô… cô cố ý?"
Cô ta lập tức vươn tay, giật mạnh chiếc micro cài trên áo tôi, tắt nguồn ngay lập tức.
Ánh mắt cô ta đầy tức giận, nắm chặt lấy cổ tay tôi, như thể muốn bóp nát nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi giả vờ hoảng hốt, giọng run lên vì sợ hãi:
"Tôi… tôi chỉ định gọi khách đến lấy cà phê thôi mà…"
Tôi hoảng hốt rút tay lại, toàn thân run rẩy, từng bước lùi về phía sau.
"Trần Linh Linh, cô và Chương Trình ba năm trước hãm hại tôi vẫn chưa đủ hay sao? Bây giờ tôi chỉ muốn làm lại cuộc đời… tại sao các người vẫn không chịu buông tha cho tôi?"
"Thẩm Tiểu Ngọc! Cô nói nhăng cuội gì vậy? Câm miệng lại cho tôi!"
Trần Linh Linh hoảng hốt lao đến định bịt miệng tôi.
Tôi vội vàng né tránh, nhưng do không đứng vững, loạng choạng vài bước rồi ngã nhào xuống đất.
Sống mũi cay xè, nước mắt tôi lã chã tuôn rơi.
Đúng lúc này, Phó Duệ "tình cờ" đi ngang qua.
Cô ta nhìn cảnh tượng trước mặt, nhíu mày nói: "Đúng là ngang ngược thật."
Dù giọng nói không lớn, hơn nữa nói xong liền rời đi.
Nhưng chính câu nhận xét hờ hững ấy lại như một mồi lửa, châm ngòi cho đám đông đang vây quanh.
Những người trước đó chỉ đứng ngoài quan sát, giờ phút này, như được tiếp thêm dũng khí.
"Quá đáng thật đấy."
"Lần đầu tiên tôi thấy một kẻ tiểu tam trơ trẽn đến thế."
"Suỵt, nói nhỏ thôi..."
Những lời bàn tán mỗi lúc một nhiều hơn.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cuối cùng, Trần Linh Linh chỉ có thể cầm ly cà phê, xám xịt rời đi.
Sau đó, mọi người bắt đầu đến an ủi tôi.
"Tiểu Ngọc, đừng buồn nữa."
"Đúng vậy, đừng sợ hai kẻ cặn bã đó, chúng tôi luôn đứng về phía cô!"
Có người đưa giấy cho tôi, có người đặt thêm cà phê để ủng hộ. Thậm chí, còn có người mua cà phê mời cả phòng ban của họ.
Tôi lần lượt cảm ơn từng người.
Tôi phủi bụi trên quần áo, cố gắng nở một nụ cười kiên cường: "Mọi người yên tâm, tôi sẽ trụ vững."
Tôi lau nước mắt, rửa tay, chuẩn bị quay lại làm việc.
"Chủ quán, cô ta lại đến rồi!"