Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 15:



 

Có thể cạo trọc đầu không?

 

Tiêu Đông Mai là con dâu nhà thôn trưởng, nàng ta nhìn thấy Khương thị dẫn ba đứa trẻ song sinh đến, liền cười nói một tiếng chào hỏi.

 

“Dẫn ba đứa trẻ đến tắm à?”

 

Khương Trà nhìn người vừa chào mình, rất nhanh tìm được thông tin từ ký ức của nguyên chủ, sau đó nàng cười đáp lại.

 

“Đúng vậy.”

 

“Xấu hổ quá, không được nhìn chim nhỏ của đệ đệ ta.” Một bé trai đã tắm xong đang đứng bên cạnh, Cố Nhất Lâm, đột nhiên cất tiếng.

 

Cố Bảo Nhi, người vừa bị bắt quả tang, nhíu mày: “Không phải chim nhỏ, là chùm tóc.”

 

Cái “chùm tóc” nàng ta nói là kiểu tóc búi trên đầu nàng, quả thực rất giống.

 

Tiêu Đông Mai nhìn qua, tuy Bảo Nhi nhà người ta có mặc quần nhỏ, nhưng nàng vẫn vỗ một cái vào cánh tay con trai lớn nhà mình: “Con còn nói người khác, bản thân con cũng đang nhìn cô nương nhà người ta đó thôi, con cũng xấu hổ đi.”

 

Khương Trà phì cười không kìm được, quay đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện người kia chính là Đại Hà tỷ tỷ của nàng! Mắt nàng sáng lên, lập tức tiến lại gần.

 

“Ôi chao trùng hợp quá, Đại Hà tỷ tỷ muội cũng đang tắm cho con à.”

 

Trần Đại Hà muốn vỗ một cái c.h.ế.t tươi Khương thị. Nàng ta đã sớm nhìn thấy Khương thị, biết Khương thị sẽ làm thế nên mới vùi đầu tắm cho con, định tắm xong sẽ ôm con chạy trốn, ai ngờ vẫn bị phát hiện. Đã bị phát hiện thì chẳng có gì phải giấu giếm nữa.

 

Nàng ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Khương thị: “Ta đã nói rồi, không được gọi ta là Đại Hà tỷ tỷ, ngươi sao lại như người điếc vậy, có ghét bỏ hay không hả?”

 

Thấy Đại Hà tỷ tỷ xù lông, Khương Trà không trêu chọc nàng nữa, dùng giọng điệu cưng chiều nói: “Được rồi, không gọi nữa. Sau này gọi người là Đại Hà tẩu tử, được rồi chứ?”

 

Cái xưng hô Đại Hà tẩu t.ử Trần Đại Hà có thể chấp nhận, nghe không khiến nàng ta nổi da gà khắp người.

 

Tiêu Đông Mai vẫn luôn nhìn hai người này, cảm giác hai người họ có chút kỳ lạ. Đặc biệt là Trần Đại Hà, trước đây không phải cứ nhắc đến Khương thị là mắng Khương thị sao, sao giờ gặp Khương thị lại như chuột thấy mèo, còn lén lút trốn tránh nữa.

 

Tuy Trần Đại Hà đối với Khương thị vẫn hung dữ, nhưng nàng ta nhìn ra được Trần Đại Hà không còn ghét Khương thị đến thế. Nàng ta cũng không ngốc đến mức hỏi Trần Đại Hà ngay lúc này, định đợi trên đường về sẽ hỏi.

 

“Đại Hà tẩu tử, đây là con gái nhà người sao, trông thật xinh đẹp, lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp như Đại Hà tẩu t.ử vậy.” Khương Trà nhéo nhéo má bé con, rồi nhéo nhéo cánh tay mũm mĩm của bé.

 

Cố T.ử Tang có vẻ ghen tị, nhanh chóng lột sạch quần áo rồi mon men đến gần: “Mẫu thân người nhéo con đi, con cũng dễ nhéo nè.”

 

Dễ nhéo hay không Khương Trà không biết, nàng chỉ biết có một tiểu cô nương đã đưa tay ra.

 

Cố Bảo Nhi, con gái Trần Đại Hà, kéo kéo “chùm tóc” kia, nghiêng đầu hỏi: “Không phải chùm tóc sao?”

 

Nàng ta còn tưởng nó giống kiểu tóc chùm mà nàng búi mỗi ngày, lạ lùng tại sao chỗ đó của bọn họ lại có thể búi chùm, kết quả không phải chùm tóc, mà giống như sâu róm.

 

Cố T.ử Tang kêu to một tiếng, nhào vào lòng mẫu thân gào khóc t.h.ả.m thiết.

 

“Oa, thanh bạch của con mất rồi!”

 

Khương Trà đang bị ôm chặt lấy đùi nhất thời cạn lời, vỗ một cái vào m.ô.n.g trần của hắn.

 

Bốp!

 

Một tiếng vang lên, trong tiếng khóc của Cố T.ử Tang không hề có một giọt nước b.ắ.n ra.

 

“Con đã tự mình cởi hết quần áo trước mặt cô nương nhà người ta rồi, thanh bạch cái cóc khô gì chứ. Còn đứng hẳn trước mặt người ta, không phải là tự dâng lên cho người khác sờ mó sao, thanh bạch cái nỗi gì.” Khương Trà nói xong, thổ ngữ cũng bật ra, không hề dỗ T.ử Tang, nhưng muốn cười thì là thật.

 

Nàng cũng không ngờ T.ử Tang lại nhanh chóng lột sạch quần áo như vậy, còn đứng trước mặt cô bé nhà người ta, cô bé tò mò không tò mò thì cũng phải đưa tay ra kéo một cái chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ha ha ha, không được rồi, nàng không nhịn nổi.

 

“Ha ha ha, con được rồi, đừng khóc nữa, có thiếu miếng thịt nào đâu. Ha ha ha Đại Hà tẩu tử, cô nương nhà người thật dũng cảm, sau này nhất định không phải hạng tầm thường, ha ha ha…” Càng cười càng muốn cười, cười đến đau bụng cũng không dừng lại được.

 

Cố T.ử Tang tự kỷ hẳn, cũng không khóc nữa.

 

Hắn hít hít mũi, chân nhỏ dịch chuyển, tự mình dịch ra phía sau mẫu thân trốn đi. Trốn kỹ rồi, hắn hung dữ trừng mắt nhìn Cố Bảo Nhi đang cười ngây ngô theo mẫu thân mình.

 

Chờ đấy, đợi khi nào chỉ có một mình Bảo Nhi, hắn nhất định sẽ đ.á.n.h Bảo Nhi, đ.á.n.h sưng tay nàng ta lên.

 

Nhìn con gái mình cũng đang cười theo, Trần Đại Hà biểu cảm khó nói hết thành lời. Nàng ta thật sự không ngờ con gái mình lại ra tay kéo T.ử Tang, xem ra đã làm T.ử Tang sợ đến mức nào, Bảo Nhi nhà nàng ta đúng là gây họa mà. Sau này nhất quyết không dẫn Bảo Nhi ra ngoài tắm nữa.

 

Vốn dĩ tối nay nàng không định dẫn con đến, nhưng thằng nhóc thứ hai Tiểu Xuyên nhà nàng cứ nhất quyết ôm em gái đến, hai anh em chơi nước ướt sũng cả người, nàng đành tiện tay tắm luôn, kết quả lại thành ra thế này, đúng là tạo nghiệp, mất hết cả thể diện rồi.

 

Nàng ta cũng không tắm cho con nữa, ôm con gái gọi con trai đang bắt dế bên cạnh mang đồ về nhà, đi rất nhanh, hệt như có ch.ó đuổi phía sau vậy.

 

Khương Trà cười đủ rồi, xoa xoa khuôn mặt đã mỏi nhừ, kéo T.ử Tang đang trốn phía sau ra: “Người ta đi hết rồi còn trốn cái gì, mau tắm đi, tắm sạch sẽ rồi về nhà ngủ.”

 

Cố T.ử Tang vẫn còn đang tự kỷ, tâm trạng hắn không được tốt lắm, hắn giờ đây cảm thấy mình không còn sạch sẽ nữa.

 

Thấy hắn như vậy, Tiêu Đông Mai không nhịn được bật cười, sau đó nói: “Không sao đâu, sẽ nhanh quên thôi, T.ử Tang đừng để trong lòng.”

 

Cố T.ử Tang ngẩng đầu nhìn Tiêu Mai thẩm tử, hít hít mũi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con không sạch sẽ nữa.”

 

“Phụt... khụ khụ khụ, tắm rửa sạch sẽ là được rồi, thôi đủ rồi đó, nếu không tắm nữa là ta giận đó.” Khương Trà dọa dẫm.

 

Quả nhiên, Cố T.ử Tang vừa nghe mẫu thân sắp tức giận, đâu còn quan tâm mình có sạch sẽ hay không, lập tức vứt bỏ sự uất ức và khó chịu vừa rồi lên tận chín tầng mây.

Mèo Dịch Truyện

 

Nhìn T.ử Tang chỉ cần dọa một cái là ngoan, Tiêu Đông Mai cũng không còn gì để nói. Đúng là có những đứa trẻ không thể dỗ dành nhẹ nhàng, cách đó không hiệu quả. Đôi khi phải dùng cách cứng rắn hơn, hiệu quả sẽ tốt hơn. Đây chính là một ví dụ sống động.

 

Cố T.ử Dịch và Cố T.ử Khanh cũng ngoan ngoãn tự cởi quần áo ngồi trên bậc thang tự tắm. Các huynh đệ không cần mẫu thân giúp đỡ, tuy mới ba tuổi rưỡi, nhưng khi phụ thân còn sống đã nói với bọn họ về nam nữ hữu biệt các loại rồi.

 

Tiêu Đông Mai tắm xong cho con trai út thì dẫn hai đứa trẻ về. Khi đi còn chào Khương thị một tiếng.

 

Tiêu Đông Mai vừa đi, ở đây chỉ còn lại Khương Trà và ba đứa trẻ.

 

Ba đứa trẻ không chủ động gọi nàng giúp đỡ, Khương Trà cũng không giúp, nhưng một đôi mắt vẫn luôn đặt trên người bọn chúng, không rời đi một giây nào, chỉ sợ bọn trẻ ngã xuống nước thì có thể kịp thời vớt lên.

 

“Lạnh không?” Nàng hỏi.

 

“Không lạnh, rất thoải mái.” Cố T.ử Dịch vội vàng trả lời mẫu thân.

 

“Ừ.”

 

Bọn trẻ không thấy lạnh, vậy thì không giục nữa, cứ để chúng tắm thêm một lúc.

 

Trời quá nóng, dù trước đó vừa có một trận mưa lớn, nhưng sau cơn mưa cũng chỉ buổi sáng mát mẻ được chút ít, buổi chiều mặt trời chói chang chiếu xuống, cơn gió thổi qua đều mang theo hơi nóng. Tuy nhiệt độ không cao như thời hiện đại, nhưng quần áo lại mặc nhiều hơn thời hiện đại, vẫn nóng như nhau.

 

Thấy ba đứa trẻ không gội đầu, nàng lên tiếng nhắc nhở: “Gội đầu đi, nếu mọc chí thì ta sẽ cạo trọc đầu cho các con đó.”

 

“Có thể cạo trọc đầu sao?” T.ử Tang mắt sáng lấp lánh, hắn không thích gội đầu nên rất muốn cạo trọc đầu.

 

Khương Trà đau cả tim, vốn dĩ là lời dọa dẫm trẻ con, không ngờ đứa trẻ lại muốn cạo đầu.

 

Nàng nên trả lời là có thể hay không thể đây?