"Vậy các ngươi đưa cả cháu ta đi cùng."
Lão Lý nói xong, vội vã giục đứa cháu đang quét dọn đi lấy cái gùi và chiếc cuốc con.
Lý Độ không muốn đi, hôm nay y hơi khó chịu.
"Tổ phụ, con không muốn đi."
"Ngươi..."
Lão Lý vừa định nói cháu theo Khương Trà có thể học được không ít điều, nào ngờ quay đầu lại đã không còn thấy bốn mẹ con Khương Trà đâu nữa.
Lý Độ đã nhìn thấy bốn mẹ con lẩn đi, y không nhắc nhở tổ phụ. Nếu không phải hôm nay y thực sự không khỏe, y nhất định đã theo rồi.
Lão Lý nổi giận, quay đầu trách cháu: "Ngươi xem ngươi kìa."
"Tổ phụ, con làm sao chứ?" Lý Độ trưng ra vẻ mặt oan ức.
"Hừ, ta thấy rồi, chi bằng quay về bảo cha mẹ ngươi tìm bà mối cưới vợ cho ngươi đi. Ngày nào cũng lắm chuyện, chi bằng mau chóng thành thân sinh con rồi để ta dạy lại từ đầu vậy."
Lý Độ: "......" Tổ phụ, người đây là coi đứa cháu này bỏ đi, muốn dạy dỗ lại từ nhỏ sao?
Một canh giờ sau, ba đứa trẻ sinh ba ngây người.
Nhìn dáng vẻ Tiểu Bắc thúc thúc lạnh lùng huấn luyện các huynh trưởng ở đằng xa, chúng lại nhớ đến những ngày luyện võ ở thôn Thượng Cố.
Thuở ấy, Tiểu Bắc thúc thúc cũng từng dùng vẻ mặt lạnh như băng ấy mà đối với chúng. Sau này, Tiểu Bắc thúc thúc dần biết cười hơn, rồi chúng cũng dần quên đi dáng vẻ lạnh lùng của y.
"Nương, bọn họ là ai vậy? Tiểu Bắc thúc thúc huấn luyện bọn họ làm gì?" Cố T.ử Dịch quay đầu nhìn nương.
"Chúng là một đám hài t.ử đáng thương không nhà cửa, ta đã bảo Tiểu Bắc thúc thúc của các con nhặt về, sau này sẽ vì chúng ta mà làm việc."
Cố Bắc Yến nhìn thấy Khương Trà và các con, nói với mấy đứa trẻ kia một câu rồi bước lại gần.
Y bước đến trước mặt Khương Trà, liếc nhìn ba đứa trẻ sinh ba rồi hỏi Khương Trà: "Sao nàng đột nhiên đưa chúng đến đây?"
Mèo Dịch Truyện
"Ta muốn chúng theo bọn họ cùng nhau huấn luyện." Khương Trà nói ra mục đích hôm nay của mình, đây là quyết định nàng đã suy nghĩ trong hai ngày qua. Sau này có thể phải đối mặt với những tranh chấp trong hoàng tộc, bất kể có xảy ra hay không, nàng muốn các con học thêm chút bản lĩnh phòng thân từ sớm.
"Bên thư viện không đi nữa sao?" Cố Bắc Yến hỏi, y không hề có ý kiến gì về quyết định của Khương Trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vẫn phải đi. Quay về ta sẽ bàn bạc với viện trưởng thư viện, mỗi tháng tranh thủ vài ngày đưa chúng đến đây."
"Như vậy cũng được."
Ba đứa trẻ sinh ba: "......" Các người không hỏi ý nguyện của chúng con sao?
Khương Trà cúi đầu nhìn ba đứa trẻ, hỏi: "Các con có nguyện ý cùng bọn họ huấn luyện không? Sẽ rất mệt, rất khổ sở đấy."
"Con nguyện ý."
Cố T.ử Dịch vẫn như cũ, chuyện gì cũng nguyện ý, chỉ cần là lời nương nói, y đều làm theo.
Cố T.ử Khanh trong lòng có đại kế kiếm tiền, sau khi cân nhắc một phen, tạm thời từ bỏ việc kiếm tiền, quyết định học bản lĩnh trước. Do đó, y cũng như đại ca, nói nguyện ý.
Cố T.ử Tang tâm tư có phần bay bổng, lại có chút yếu ớt. Y nhìn chằm chằm vào cảnh tượng những đứa trẻ khác điên cuồng trèo lên trèo xuống, bò lổm ngổm dưới nắng gắt ở đằng xa, nhíu chặt đôi mày nhỏ, thu lại ánh mắt nhìn nương thân: "Có thể không học không ạ?"
"Có thể."
"......"
Không nghe thấy lời nương thân khuyên nhủ thêm, Cố T.ử Tang đột nhiên cảm thấy trong lòng không mấy thoải mái, rồi y nói: "Vậy con vẫn như đại ca và nhị ca vậy. Con không muốn sau này gặp chuyện gì lại trở thành gánh nặng."
Khương Trà khẽ cười, nàng xoa xoa đỉnh đầu T.ử Tang: "Con có thể nghĩ được như vậy nương thân rất an ủi. Sau này muốn ăn gì thì nói với nương thân, nương thân sẽ cố gắng thỏa mãn các con."
Vừa nghe lời này, Cố T.ử Tang hoàn toàn tâm phục khẩu phục, không còn chút kháng cự nào với việc huấn luyện.
"Muốn qua đó trải nghiệm ngay bây giờ không?" Khương Trà cười hỏi ba đứa trẻ.
Ba đứa trẻ sinh ba gật đầu, tháo bỏ cái gùi trên lưng, rồi theo Tiểu Bắc thúc thúc đi.
Cố Bắc Yến tập hợp sáu đứa trẻ. Trước Tết, y đã nhặt được một bé trai mười hai tuổi tên Lý Hình, vốn là người nơi khác trôi dạt đến trấn Lân Thủy.
Dù là người đến sau cùng, nhưng lại là đứa trẻ nghiêm túc nhất. Để không thua kém những đệ đệ đến trước và nhỏ tuổi hơn mình, khi người khác nghỉ ngơi, y vẫn luyện tập.
Sáu người xếp thành một hàng từ cao đến thấp trước mặt Cố Bắc Yến, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, không ai nhìn ngang nhìn dọc, thân thể thẳng tắp.
Ba đứa trẻ sinh ba bị ảnh hưởng bởi bọn họ, bất giác cũng ưỡn thẳng người. Khương Trà đứng ở xa nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ mỉm cười.
Cố Bắc Yến cúi đầu liếc nhìn ba đứa trẻ sinh ba, khóe môi khẽ nhếch lên, rất nhanh sau đó lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, rồi căn dặn ba đứa trẻ: "Ba đứa các con đứng sang bên kia."