--- Lần đầu cho Hoàng Thượng một cái bẫy ---
Nghĩ đến đây, Đại giám đột nhiên hối hận vì đã đưa Hoàng Thượng đến đây.
Vạn nhất Khương lão bản muốn hại Hoàng Thượng thì sao?
Khương Trà nhìn rõ biểu cảm của vị công công này, nàng cười khẩy: “Nếu ta muốn các ngươi c.h.ế.t, các ngươi đã không thể bước chân vào cánh cửa này.”
Đại giám bị nói toạc suy nghĩ có chút xấu hổ, lão già mặt đỏ lên một chút không tự nhiên.
Khương Trà liếc nhìn mũi tên gãy ở vai lão đại thúc, quay người đi vào nội thất, một lát sau nàng ôm một cái hộp đi ra, đi đến trước mặt lão đại thúc, cầm lấy kéo.
Đại giám vừa định ngăn lại thì bị Hoàng Thượng dùng ánh mắt ngăn cản. Đúng như nàng nói, nếu thật sự muốn hắn c.h.ế.t, cánh cửa này cũng không vào được, bây giờ lại cần gì phải dùng kéo để ám sát hắn.
Khương Trà không bận tâm đến cặp chủ tớ này, cầm kéo nhắm vào chỗ bị thương của lão đại thúc “cắt” một hồi loạn xạ, sau khi để lộ vết thương, nàng mở hộp lấy ra nước khử trùng vết thương ngoài tự chế để rửa sạch xung quanh vết thương, sau đó lấy kim châm châm xung quanh vết thương, để lại không gian để phẫu thuật rồi cầm lấy d.a.o mổ đặc chế rạch da thịt.
Đại giám bên cạnh nhìn mà thấy đau, vốn định hỏi thăm Hoàng Thượng vài câu, nhưng khi nhìn mặt Hoàng Thượng, thấy người không hề có vẻ đau đớn, nhìn lại vết thương, m.á.u cũng không chảy ra một giọt.
Ôi?
Đại giám kinh ngạc nhìn Khương lão bản.
Y thuật này thật phi thường, cả Thái Y Viện cũng không làm được như nàng.
Phượng Hoàng vẻ mặt trấn định tự nhiên, trên thực tế trong lòng cũng giống Đại giám, đều bị y thuật của Khương lão bản làm cho thán phục.
Người nhìn chằm chằm vào mặt Khương lão bản, luôn cảm thấy khuôn mặt này quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Rút tên không phải là đại phẫu thuật gì, nàng rất nhanh đã lấy nó ra khỏi người lão đại thúc, rắc bột t.h.u.ố.c và rút kim xong nàng liền không bận tâm nữa, thu dọn đồ đạc xong liền ngồi xuống chiếc ghế lớn có đệm lông vũ bên cạnh.
“Một ngàn lượng.”
“Xem vết thương mà cần một ngàn lượng bạc trắng sao?” Đại giám cảm thấy người này lòng dạ độc ác.
Nàng lắc đầu: “Không phải một ngàn lượng bạc trắng, mà là một ngàn lượng vàng ròng.”
“Ngươi sao không đi cướp luôn đi, ngươi có biết người trước mặt ngươi là ai không?” Đại giám cuối cùng cũng không nhịn được mà buột miệng nói ra.
“Không biết.”
Những lời nói nhẹ như gió thoảng mây bay khiến Đại giám nghẹn một hơi không lên không xuống, khó chịu vô cùng, bởi vì hắn không thể nói ra.
“Lão Thái, ngươi ra ngoài chờ đi.”
Đại giám họ Thái, nên ở bên ngoài Hoàng Thượng thích gọi Đại giám là Lão Thái. Đại giám nghe xong lời Hoàng Thượng liền lui ra ngoài.
Mèo Dịch Truyện
Đại giám vừa đi, Phượng Hoàng đã chăm chú nhìn Khương lão bản, đúng là một gương mặt quen thuộc, nhưng y lại không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu, khi nào.
Khương Trà đảo mắt, thầm nghĩ: Cái lão đại thúc này cứ nhìn ta làm gì, trên mặt ta có hoa sao? Chẳng lẽ lại nhìn trúng ta rồi? Quả nhiên chẳng có Hoàng thượng nào không háo sắc, đều là phường ăn thịt người cả.
Mải nghĩ ngợi, Hoàng thượng bỗng nhiên nhớ ra.
“Khương lão bản có biết một người tên Nhan Tố Tuyết chăng?”
Sở dĩ y còn có ấn tượng với cô nương tên Nhan Tố Tuyết này, là vì y từng có ý định đưa nàng về cung, nhưng sau đó, người được phái đi đón lại báo tin Nhan Tố Tuyết đã bệnh mà c.h.ế.t. Y đã cho người điều tra, quả thật là bệnh c.h.ế.t, nên sau đó cũng gác lại chuyện này. Đến nay, khi nhìn Khương lão bản trước mắt hồi lâu, y mới nhớ ra cô nương Nhan Tố Tuyết kia.
Khương Trà kinh ngạc, không phải chứ, đâu thể nào lại cẩu huyết đến vậy, chẳng lẽ mình là một công chúa ư. Nàng nhớ lại tình cảnh nhà họ Nhan mà Trịnh Hành Chu đã nói với nàng: khoảng thời gian Nhan Tố Tuyết mất tích chính là lúc Hoàng thượng vi hành dân gian, ngang qua Đan Thành. Sau khi Hoàng thượng rời đi, dù Nhan Tố Tuyết không xuất hiện, nhưng nàng lại xuất hiện mười tháng sau đó, rồi ngã bệnh và không lâu sau thì qua đời.
Phượng Hoàng nhìn từ nét mặt nàng mà đoán ra nàng có biết Nhan Tố Tuyết, liền hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Nhan Tố Tuyết?”
“Lão đại thúc có quan hệ gì với Nhan Tố Tuyết?” Nàng không trả lời câu hỏi của lão đại thúc, mà còn hỏi ngược lại.
“… Khụ, ba mươi năm trước có một đoạn duyên phận chớp nhoáng.” Phượng Hoàng hơi ngượng nghịu.
“Ồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không có lời nói tiếp theo. Lão phụ bạc, đi đâu cũng gây họa đến đó, chẳng sợ cái thứ kia thối rữa hay sao.
Phượng Hoàng thấy nàng không trả lời câu hỏi, liếc nàng một cái rồi lại hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Nhan Tố Tuyết?”
Hôm nay y nhất định phải làm rõ thân phận của Khương lão bản trước mắt, trong lòng y đã có một suy đoán, phải hỏi cho rõ ràng mới biết có đúng không.
“Chắc là cô cháu. Nương ta hình như là tiểu thiếp của đại ca Nhan Tố Tuyết, họ Mai. Trước mười lăm tuổi, nương ta đặt kỳ vọng rất lớn vào ta, dốc hết tâm huyết bồi dưỡng ta. Sau mười lăm tuổi, một ngày nọ nương ta không biết phát điên gì, cứ một mực muốn gả ta cho một lão già, thế là ta bỏ trốn. Nghe nói sau khi ta bỏ trốn, nương ta mất chân ngã xuống nước c.h.ế.t đuối. Lão đại thúc có biết không, nương ta rất giỏi bơi lội, cái c.h.ế.t của nàng tuyệt đối không phải là một t.a.i n.ạ.n thông thường.”
Nói đến đây, nàng liền ngừng lại.
“Vậy ngươi không điều tra thử sao?”
“Khi đó ta còn lo thân không xong, lấy gì mà điều tra? Trở về chịu c.h.ế.t sao?”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi.”
Phượng Hoàng không nói gì nữa.
Khương Trà nói xong những lời muốn nói, liền chuẩn bị đuổi khách: “Thời gian không còn sớm, lão đại thúc hãy dẫn người của ngài rời đi đi. Hy vọng sau này đừng tự tiện đến nữa.”
Nói xong, nàng ngáp một cái, đứng dậy ôm hộp đồ của mình về phòng.
Phượng Hoàng nhìn nàng vào phòng rồi mới thu ánh mắt lại, đứng dậy bước ra ngoài.
Đại giám thấy Hoàng thượng ra, lập tức tiến lên đỡ: “Lão gia, cảm thấy thế nào rồi?”
“Không sao, về phủ.”
“Vâng.”
Nửa canh giờ sau, Hoàng thượng và Đại giám đã thành công trở về Càn Thanh điện. Sau khi sai người đi điều tra chuyện đêm nay, y nhìn Đại giám.
Đại giám bị Hoàng thượng nhìn đến nỗi trong lòng rợn tóc gáy, không nhịn được hỏi: “Hoàng thượng nhìn lão nô làm gì?”
“Còn nhớ Nhan Tố Tuyết chăng?”
Đại giám vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng thở dài, lão biết Hoàng thượng sẽ hỏi về người này.
Đại giám gật đầu: “Nhớ chứ. Ba mươi năm trước ở Đan Thành, người do quan địa phương dâng lên, là một vị mà Hoàng thượng lúc bấy giờ rất yêu thích.”
“Đúng vậy, trẫm rất yêu thích, còn muốn sau khi tuần tra xong sẽ đưa nàng về cung, ai ngờ nàng lại bệnh mà c.h.ế.t.” Bây giờ nghĩ lại, Phượng Hoàng vẫn có chút buồn bã, khó khăn lắm mới gặp được một nữ t.ử tâm đầu ý hợp, “Đại giám có biết không, Khương lão bản kia ba mươi tuổi, nghe nàng nói nương nàng là tiểu thiếp của đại ca Nhan Tố Tuyết…”
Phượng Hoàng thuật lại lời Khương lão bản nói cho Đại giám nghe, Đại giám nghe xong trợn tròn mắt nhìn Hoàng thượng.
“Hoàng thượng nghi ngờ Khương lão bản là con của Nhan Tố Tuyết?”
Nói là bệnh c.h.ế.t, thực ra Đại giám biết cái c.h.ế.t của Nhan Tố Tuyết chắc chắn có liên quan đến một vị nương nương nào đó trong cung.
“Ừm, trẫm quả thực nghi ngờ như vậy. Đại giám hãy tìm người đến Đan Thành điều tra lại chuyện năm xưa.”
“Vâng.”
…
Thời gian thoáng chốc đã đến cuối năm, nhà nhà đều tấp nập sắm sửa đồ Tết, không khí rộn ràng, phủ Khương cũng không ngoại lệ.
Những năm trước, việc sắm sửa đồ Tết đều do Khương Trà lo liệu, năm nay nàng buông tay để ba đứa trẻ tự lo, còn nàng thì mỗi ngày nhàn rỗi bắt đầu se t.h.u.ố.c viên. Lưu Ly Các cũng nên ra mắt sản phẩm mới rồi.
Tiền của phụ nữ là dễ kiếm nhất. Thứ đầu tiên nàng muốn se chính là viên t.h.u.ố.c dưỡng nhan. Thường xuyên dùng không chỉ dưỡng nhan mà còn giữ dáng.
Tin rằng trên đời này không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại việc không mua viên dưỡng nhan của nàng.