“Nương đi nghỉ ngơi đi ạ.” Cố T.ử Dịch nói, rồi liếc mắt cảnh cáo tam đệ.
Khương Trà cũng không muốn nói chuyện trong cung với các con, nghe lời đại nhi t.ử quay về viện của mình nghỉ ngơi. Việc thức đêm canh giờ gì đó nhà các nàng không có, buồn ngủ thì cứ ngủ.
Cố T.ử Tang trơ mắt nhìn nương đi xa mới trừng đại ca một cái: “Đại ca, huynh tại sao lại cản đệ hỏi nương? Nương trông đâu có vẻ muốn nghỉ ngơi đâu?”
“Lời này vừa rồi đệ sao không nói thẳng trước mặt nương?” Cố T.ử Dịch hỏi ngược lại tam đệ.
“Huynh quản đệ ư.”
“Ha, đệ tưởng ta muốn quản đệ sao? Đệ cũng đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của ta. Nếu ta không vui, quay lại sẽ nói chuyện đệ đi Phiêu Hương Lâu cho nương biết, đến lúc đó xem nương có lột da đệ ra không.”
Mèo Dịch Truyện
Phiêu Hương Lâu là thanh lâu nổi tiếng nhất Hoàng Thành. Nếu không phải biết tam đệ chỉ đến nghe nhạc chứ không làm chuyện đó, hắn đã sớm đ.á.n.h gãy chân tam đệ rồi.
Cố T.ử Tang trợn tròn mắt: “Huynh làm sao biết đệ từng đi Phiêu Hương Lâu?”
Rõ ràng đệ đã giả trang mà, cũng soi gương nhìn qua, căn bản không thể nhận ra là đệ. Vậy thì vấn đề là, đại ca làm sao biết được?
“Khụ.”
Cố T.ử Khanh bên cạnh ho khan một tiếng, khẽ mỉm cười với tam đệ.
Cố T.ử Tang đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, nhị ca mà cười thì chắc chắn có chuyện, giống hệt nương vậy.
“Huynh đừng cười, có gì thì nói đi.”
“Khụ khụ, quên chưa nói với tam đệ rồi, chủ sau lưng của Phiêu Hương Lâu là ta.”
“???”
Cố T.ử Tang đờ người ra.
Ai đó hãy nói cho hắn biết chuyện này là sao? Nhị ca hắn thành chủ của Phiêu Hương Lâu từ khi nào?
Không đúng mà.
“Phiêu Hương Lâu ở Hoàng Thành có lịch sử trăm năm rồi, nhị ca huynh đừng có nói bừa được không?”
“Ta không nói bừa đâu. Cách đây không lâu, ta đã thiết kế một chút, chủ của Phiêu Hương Lâu đó đành phải dùng Phiêu Hương Lâu gán nợ cho ta.”
Cố T.ử Tang đã hiểu, nhị ca lại vì tiền tài mà không từ thủ đoạn rồi.
“Nhị ca huynh thật ti tiện vô sỉ.”
“Ai dà, ai bảo ta là một ca ca thương yêu đệ đệ chứ. Đệ đệ của ta thích đi hoa lâu nghe nhạc, làm ca ca há chẳng phải lo lắng đệ đệ lầm đường lạc lối sao? Vì sức khỏe của đệ đệ, làm ca ca chỉ đành dùng chút thủ đoạn thâu tóm nơi đệ đệ thích, là chỗ của nhà mình thì cũng yên tâm hơn. Đệ đệ, đệ có cảm động không?”
Cảm động cái rắm.
“Ta buồn ngủ rồi, không nói chuyện với các huynh nữa.”
Nhìn tam đệ tức tối bỏ đi, Cố T.ử Dịch và Cố T.ử Khanh nhìn nhau cười.
“Sau này đệ ấy có bị ám ảnh tâm lý không nhỉ?” Cố T.ử Khanh cười nói.
“Chính là muốn tạo cho đệ ấy một cái ám ảnh tâm lý. Nghe nhạc ở đâu chẳng được, cứ suốt ngày chạy đến cái thanh lâu đó nghe nhạc.” Cố T.ử Dịch trầm mặt nói.
Cố T.ử Khanh thở dài, có đại ca ở đây, tam đệ đừng hòng vui vẻ.
Cố T.ử Tang về đến phòng thì uất ức c.h.ế.t đi được, nằm vật ra chiếc chiếu kê cạnh cửa sổ mà hắn tự mình bày trí, hai tay gối sau gáy, đôi mắt láo liên.
Nửa canh giờ sau, hắn tức giận nhảy ra khỏi cửa sổ, rồi vận khinh công rời khỏi Khương phủ.
Hoàng Thành có nhiều quy tắc, tuy lúc này chưa đến giờ giới nghiêm, nhưng vì là đêm Giao thừa, đường phố vắng tanh, chỉ có đội tuần thành đang tuần tra.
Đội tuần thành nhìn thấy hắn, chặn lại tra hỏi: “Tên là gì, nhà ở đâu?”
Cố T.ử Tang: “Hình như chưa đến giờ giới nghiêm mà?”
“Giờ trên đường không có người, ngươi còn lang thang làm gì?”
“Các ngươi không phải người sao?” Cố T.ử Tang nói nhanh hơn suy nghĩ, trực tiếp thốt ra lời trong lòng.
Đội tuần thành nghe lời đó, sắc mặt biến đổi, lập tức bắt lấy hắn.
Ngày hôm sau.
Đầu bếp Khương phủ đã chuẩn bị bánh sủi cảo, mọi người đều đã đến chỉ không thấy T.ử Tang, Khương Trà bèn hỏi lão đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“T.ử Tang vẫn chưa dậy sao?”
“Chắc là chưa dậy, con đi gọi đệ ấy.”
“Ừm, mùng một Tết mà còn ngủ nướng cái gì, ra thể thống gì. Nếu đệ ấy không dậy thì cứ đ.á.n.h cho dậy.”
Những người có mặt đều ngây người, mùng một Tết đã bị đánh, e rằng cả năm sẽ cứ thế mà bị đánh.
Cố T.ử Dịch cười cười, gật đầu rồi đi.
Hắn đến trước cửa phòng đệ đệ, gõ cửa hồi lâu không thấy đệ đệ mở cửa. Hắn nhíu mày đẩy cửa vào, thấy chiếc chăn được gấp gọn gàng như khối đậu phụ trên giường, bèn đi tới dùng tay sờ thử nhiệt độ giường, đôi mắt trầm xuống rồi xoay người rời khỏi phòng.
Hắn triệu hoán người ẩn nấp trong bóng tối hỏi: “Tam đệ tối qua đã ra ngoài sao?”
“Bẩm đại thiếu gia, đúng vậy ạ.”
“Một đêm không về ư?”
“Dạ đúng.”
Khuôn mặt tuấn dật của Cố T.ử Dịch lập tức tối sầm lại. Tam đệ không thể nào không về suốt đêm, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong nhà lao của nha môn Hoàng Thành.
Ngục tốt đang trực nhìn chằm chằm thiếu niên coi nhà lao như nhà mình kia. Hắn đã hiểu rõ tình hình rồi, thằng nhóc này vì mắng đội tuần thành không phải người mà bị bắt vào đây.
Hắn vỗ vỗ cánh cửa lao phòng: “Hề hề hề, dậy rồi, dậy rồi.”
Cố T.ử Tang mở mắt nhìn sang, rồi lại nhắm mắt lại.
Ngục tốt thấy vậy liền nói thẳng: “Thằng nhóc ngươi, nhà ở đâu, nói mau đi, để chúng ta còn thông báo cho người nhà ngươi. Chuyện ngươi mắng đội tuần thành này, nếu người nhà ngươi không bỏ chút bạc ra hối lộ thì chắc chắn sẽ không thả ngươi đâu.”
Cố T.ử Tang thầm đảo mắt. Nếu hắn muốn ra ngoài, hắn đã sớm ra rồi. Cái nhà lao này cũng khá tốt, tốt hơn nhiều so với nhà lao của Chu bá bá ở Lân Thủy Trấn.
Nhưng muốn hắn dùng tiền hối lộ ư, không có cửa đâu.
Ngục tốt thấy hắn không hé răng, có chút tức giận: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không nghe thấy sao?”
“Ồn ào cái gì mà ồn ào, mùng một Tết còn không cho người ta ngủ sao?” Gã đại hán cùng phòng lao với Cố T.ử Tang bất mãn quát lớn.
Ngục tốt tắt đài, gã này cũng là kẻ xấu, hơn nữa còn là một quái nhân không thể chọc vào.
Hắn liếc nhìn y phục của thiếu niên giả câm giả điếc kia, thầm nghĩ hẳn cũng là một người có thân thế. Không hỏi được thì thôi, trên cấp có người hỏi thì cứ nói đối phương không chịu nói, hắn cũng hết cách.
Dù sao cả đời hắn cũng chỉ ở trong cái ngục này thôi, cần gì phải vội vã ra sức làm gì.
Ngục tốt vừa đi, gã đại hán liền đứng dậy hoạt động tứ chi, lấy ra một chùm chìa khóa, tìm chính xác chìa của phòng giam này, mở khóa rồi bước ra ngoài.
Hắn đi tới bưng con gà quay đặt trên bàn, quay về phòng giam mình vừa ở.
“Này, nhóc con, dậy ăn gà đi.” Gã đại hán đi tới ngồi khoanh chân, đặt một đĩa gà quay lên giường.
Cố T.ử Tang mở mắt liếc nhìn gã đại hán râu ria rậm rạp, đứng dậy ngồi khoanh chân, tay không cầm lấy một cánh gà, vừa gặm vừa hỏi: “Đại bá, người không phải bị bắt vào đây đúng không?”
“Ha ha, sao, hứng thú với ta rồi à?”
“Thay vào bất kỳ ai cũng sẽ hứng thú thôi.” Vừa rồi hắn rõ ràng đã nhìn thấy chùm chìa khóa kia, e rằng có cả chìa khóa của toàn bộ nhà lao.
“Ngươi nói cũng phải. Nhưng ngươi là người đầu tiên dám hỏi đấy. Nói xem, nhóc con ngươi tại sao lại đi chọc ghẹo đội tuần thành?”
“Cái này không thể trách ta. Lúc đó ta đang đi trên đường rất đàng hoàng, bọn họ chặn ta lại, lúc ấy còn chưa đến giờ giới nghiêm. Bọn họ nói trên đường không còn ai cả… Ta nghĩ bụng chẳng lẽ bọn họ không phải người, thế là liền bị bắt vào.”
“Ta cũng là người có tính khí. Bắt ta vào đây thì phải mời ta ra ngoài, nếu không mời thì ta sẽ không ra khỏi cái nhà lao này.”
Tiêu Minh bị chọc cười, bụng nghĩ đây là thiếu gia nhà ai mà ở Hoàng Thành lại có khẩu khí lớn đến vậy.
“Ngươi họ gì?”
“Cố.”
Tiêu Minh nghĩ một chút, các gia đình họ Cố ở Hoàng Thành hình như không có con trai, toàn là con gái cả.
“Nhà ngươi ở đâu?”
“Đại bá, người làm gì thế?” Cố T.ử Tang ngẩng mắt nhìn gã đại hán một cái.