Tiêu Minh, người đang mốc meo đen sì, đột nhiên được Hoàng thượng triệu kiến, có chút kinh ngạc. Trên đường được đưa đi gặp Hoàng thượng, hắn hỏi Sái Công Công.
"Hoàng thượng triệu ta làm gì?"
"Chuyện tốt."
"Chuyện tốt?"
Sái Công Công gật đầu, quả thật là chuyện tốt.
Tiêu Minh nhíu mày, Hoàng thượng sẽ không ban hôn cho hắn chứ? Vừa nghĩ đến khả năng này, hắn dừng bước, định quay về.
Sái Công Công thấy Tiêu tướng quân dừng lại không đi nữa, cũng dừng theo hỏi: "Tiêu tướng quân sao vậy?"
"Sái Công Công, người hãy nói thật cho ta biết, Hoàng thượng có phải muốn ban hôn cho ta không?"
Sái Công Công đ.á.n.h giá Tiêu tướng quân trước mặt, khóe miệng giật giật: "Với bộ dạng của Tiêu tướng quân bây giờ, có cô nương nào nguyện ý gả cho người chứ? Người cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm, Hoàng thượng không có ý định ban hôn cho người đâu."
Tiêu Minh vỗ ngực: "Chỉ cần không phải ban hôn thì chuyện gì cũng tốt."
Sái Công Công liếc nhìn Tiêu tướng quân, cố ý nói: "Cũng chưa chắc, nhỡ Hoàng thượng cao hứng ban hôn cho người cũng không phải là không thể."
"......"
Tiêu Minh lại dừng bước, hắn không muốn đi nữa, nếu không phải xung quanh có người hắn đã muốn ngồi bệt xuống đất rồi.
Thái công công cười trộm: “Thôi được rồi, ta trêu Tiêu tướng quân đấy mà, mau đi thôi, Hoàng thượng còn đang đợi.”
Mèo Dịch Truyện
Tiêu Minh giờ không biết lời nào của Thái công công là thật, lời nào là giả, nhưng người đã ở trong cung rồi, có gặp Hoàng thượng hay không thì cũng phải gặp.
Chẳng mấy chốc, đã tới Càn Thanh Điện.
“Thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tiêu Minh bước vào Càn Thanh Điện, hành lễ một cách cung kính.
Phượng Hoàng nhìn Tiêu Minh trước mặt với vẻ lôi thôi lếch thếch, nhíu chặt mày: “Sao lại thành ra cái bộ dạng quỷ quái này, người ba mươi tuổi mà trông như người năm sáu mươi, muốn cùng trẫm đồng bối phận sao?”
“Thần không dám.”
“Hừm, ngươi không dám? Trẫm thấy ngươi gan lắm ấy chứ. Nghe người ta nói ngươi ba ngày hai bữa lại vào ở trong ngục, sao, có ý kiến gì với trẫm à?”
“Thần không có.” Tiêu Minh cúi đầu, có ý kiến thì y cũng không dám nói.
“Hừ, trẫm mặc kệ ngươi có hay không, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi còn sống luông tuồng như ngày trước, trẫm sẽ...” Nói đến đây, Phượng Hoàng dừng lại nhìn Tiêu Minh.
Tiêu Minh ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng định thế nào ạ, sao người không nói nữa, có phải muốn bãi chức của thần không, mau nói đi.
Thật là sốt ruột c.h.ế.t người mà.
Phượng Hoàng thấy vẻ sốt ruột trên mặt Tiêu Minh, nghĩ ngợi xem Tiêu Minh sợ nhất điều gì, rồi nói tiếp: “Ngươi còn sống luông tuồng như vậy nữa, trẫm sẽ tứ hôn cho ngươi.”
“...”
Đúng là sợ gì thì gặp nấy.
Tiêu Minh hít sâu một hơi: “Hoàng thượng triệu thần đến có việc gì ạ?”
“Đứng dậy mà nói đi.” Thấy y thức thời, Phượng Hoàng cho y đứng dậy.
Sợ c.h.ế.t khiếp đi được, sắp bị tứ hôn rồi, y nào dám không thức thời cơ chứ.
Tiêu Minh đứng dậy nhìn Hoàng thượng, nhe răng cười.
Phượng Hoàng thấy bộ râu ria xồm xoàm của y liền không thoải mái, quay sang Thái công công bên cạnh dặn dò: “Tìm người đến chỉnh đốn lại cho hắn.”
“Hoàng thượng, thần như thế này rất tốt mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tốt cái nỗi gì, ngươi bộ dạng này ngày mai làm sao đi gặp công chúa của trẫm, dọa sợ công chúa của trẫm ngươi đền nổi sao?”
Tiêu Minh cảm thấy Hoàng thượng lớn tuổi rồi hồ đồ, bèn nhắc nhở: “Hoàng thượng người hình như không có công chúa, toàn là các hoàng t.ử mang theo cái đó, ngay cả cháu chắt cũng không có nữ nhi.”
“Hừm, ngươi không biết đấy thôi, trẫm vừa nhận một vị công chúa, tuổi tác bằng ngươi.”
Tiêu Minh trợn tròn mắt, nghi ngờ vị công chúa mà Hoàng thượng nhận là để gả cho y, nếu không sao lại bảo y chỉnh đốn, càng nghĩ càng thấy đúng như vậy, liền nói: “Hoàng thượng, thần không muốn thành thân.”
Phượng Hoàng thấy y hiểu lầm, mỉa mai nói: “Yên tâm, trẫm chỉ có một vị công chúa này, ngươi muốn cưới trẫm còn không muốn gả đâu, có cưới cũng là công chúa của trẫm lấy phu.”
Tiêu Minh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải bắt y cưới là được, sau đó y chợt phản ứng lại rồi lại ngây người: “Hoàng thượng người sẽ không muốn thần nhập chuế đấy chứ. Thần cũng không nhập chuế, Tiêu gia chỉ còn một mình thần, thần mà nhập chuế rồi, sau này xuống dưới còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông.”
Phượng Hoàng nhíu mày giật giật, nghiến răng tóm lấy cây bút lông trên án thư ném về phía Tiêu Minh: “Trẫm thèm ngươi nhập chuế à? Tự mình đa tình!”
Lần này Tiêu Minh hoàn toàn yên tâm, không bắt y nhập chuế là tốt rồi, nhưng để đề phòng, y nghĩ tốt nhất là đừng cạo bộ râu này.
“Thần bộ dạng này rất tốt, rất có phong thái của tướng quân, thần cứ thế này không chỉnh đốn nữa nhé.”
“Tốt cái nỗi gì, bộ dạng ngươi thế này khiến người ta chướng mắt, lỡ đâu công chúa của trẫm nhìn thấy mà nôn mửa thì sao? Nhất định phải cạo cho trẫm.”
Tiêu Minh cuối cùng vẫn không cãi lại Hoàng thượng được, bộ râu cuối cùng vẫn bị cạo, lập tức trẻ ra hai mươi tuổi, trông như một nam nhân trưởng thành ngoài hai mươi.
Phượng Hoàng rất hài lòng với bộ dạng này của y, sau đó nói với y chuyện công chúa nhận tổ quy tông.
Sáng sớm hôm sau, Khương Trà đang ăn cơm ở nhà, quản gia đến báo.
“Phu nhân, bên ngoài có một vị Tiêu đại nhân tự xưng là người trong cung, muốn tìm phu nhân.”
Nghe nói là người trong cung, nàng đoán là người do vị Hoàng thượng phụ thân kia phái đến, nàng nói với quản gia: “Đưa y vào đây.”
“Vâng.”
Quản gia xoay người đi.
Một lúc lâu sau, quản gia lại dẫn người quay lại.
Nhìn người mà quản gia dẫn tới, nàng có nhìn thế nào cũng không thấy vị Tiêu đại nhân này giống thái giám, bèn phất tay bảo quản gia lui xuống.
Sau khi quản gia rời đi, Tiêu Minh liếc mắt nhìn sân viện này, không thấy một người hầu nào, một nam một nữ ở riêng liền cảm thấy có gì đó không ổn, suy tính xem có nên bỏ chạy bây giờ không, y lo lát nữa người của Hoàng thượng sẽ từ góc nào đó xông ra bắt “gian”, đến lúc đó chỉ sợ có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
“Tiêu đại nhân đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn xem người của Hoàng thượng có ẩn nấp gần đây không.” Tiêu Minh miệng nhanh hơn não, buột miệng nói ra suy nghĩ.
Khương Trà khẽ cười: “Người của Hoàng thượng ẩn nấp gần đây thì sao?”
Tiêu Minh ho khan một tiếng, xác định xung quanh có vài luồng khí tức, nhưng không chắc có phải người của Hoàng thượng không, y đ.á.n.h giá người trước mặt, búi tóc phụ nhân, giữa hàng mày có một hai phần giống Hoàng thượng.
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ phu nhân này là con gái ruột của Hoàng thượng?
Nghĩ đến đây, y nhíu mày hỏi thẳng: “Nàng là con gái ruột của Hoàng thượng?”
Mặc dù Hoàng thượng đã nói với y là con gái ruột, nhưng y không tin, giờ nhìn thấy người thì lại có chút tin.
“Hoàng thượng nói là gì thì là cái đó, sao, trước khi đến đây Hoàng thượng không nói với ngươi sao?”
“Hoàng thượng đương nhiên là đã nói rồi, chỉ là thần rất tò mò, công chúa sao lúc này mới đến Hoàng Thành nhận thân.” Khi đến y đã điều tra rõ ràng, Khương phu nhân của Khương phủ này là chủ của Lưu Ly Các, vậy thì vị Khương phu nhân này không phải người đơn giản, nay đột nhiên nhận thân, không khỏi khiến y nghi ngờ vị Khương phu nhân này có mục đích khác.
“Cái này vô khả cáo, phụ hoàng kia của ta phái ngươi đến đây không phải để thẩm vấn ta chứ?” Nàng nhìn Tiêu đại nhân khẽ cười.
Tiêu Minh thấy nàng không nói nữa thì cũng không hỏi thêm: “Hoàng thượng bảo thần đến nói với công chúa về những việc trong nghi thức nhận tổ, tránh để ngày nào đó xảy ra sơ suất khiến người ta nắm được nhược điểm mà bàn tán.”
“Ồ, ngươi cứ nói đi, ta nghe đây.”
Tiêu Minh thấy nàng nói xong thì cúi đầu ăn uống, xoa xoa bụng, hình như y chưa ăn sáng, giờ nhìn đối phương ăn mà thấy hơi đói.