Chợ rau Tây Nhai.
Dựa theo ký ức, nàng đi đến nơi bán gà vịt cá thịt, bỏ qua gà vịt cá mà đến sạp bán thịt heo. Thực ra nàng thích ăn thịt bò thịt dê hơn, nàng biết thịt bò là không thể có, thịt dê thì có khả năng nhưng nàng chưa nhìn thấy.
Thịt heo ở mỗi chỗ, mỗi bộ phận đều có giá tiền được viết trên một tấm bảng. Người không biết chữ đều sẽ hỏi. Trời nóng thịt khó bán, thường ngày giờ này thịt heo đã bán gần hết, nhưng lúc này sạp thịt vẫn còn hơn một nửa, khiến người bán thịt lo sốt vó.
Nếu không bán hết, chỉ có thể bị người của các quán ăn ép giá thấp mà bao trọn mang đi, tuy có kiếm được chút đỉnh, nhưng không bõ.
Khương Trà liếc nhìn giá trên bảng, ưng ý một miếng thịt ba chỉ, có hai lớp mỡ và nạc xen kẽ, là một miếng thịt ba chỉ cực phẩm. Ước chừng khoảng ba cân, trời nóng nàng cũng không sợ ăn không hết.
Trong nhà có ba đứa nhóc ăn khỏe vô cùng, còn sợ ăn không hết ư?
Huống hồ nàng còn có một không gian kia mà. Nàng từng thử đặt một đĩa thức ăn vào không gian, hai ba ngày sau vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc nàng cho vào, không hề biến chất chút nào.
Điểm này nàng rất thích, nhưng cũng có lợi và có hại. Đó là nếu nàng muốn phơi câu kỷ hoặc d.ư.ợ.c thảo trong không gian thì phải phơi bên ngoài không gian, bên trong không được.
Nàng chỉ vào miếng thịt ba chỉ đã ưng ý nói: “Ta muốn miếng thịt ba chỉ này.”
Vị đại ca bán thịt đã chờ nàng từ lâu. Nghe nàng muốn miếng thịt ba chỉ ngon nhất trên sạp, y vừa cười vừa cân rồi nói: “Đại muội t.ử thật là có mắt tinh tường! Miếng thịt ba chỉ này là miếng ngon nhất trên sạp của ta đấy. Mang về nhà làm món thịt kho tàu thì ngon tuyệt vời. Hơn ba cân một chút, ta tính cho đại muội t.ử ba cân là ba mươi sáu văn tiền. Đại muội t.ử còn muốn mua gì nữa không? Mua nhiều ta sẽ tặng thêm một cái cật.”
Một cái cật cũng chỉ ba bốn văn tiền, có thể tặng được. Để bán được nhiều thịt hơn, vị đại ca bán thịt cũng đã rất cố gắng.
“Thế mua bao nhiêu mới được tặng?” Tuy chỉ là một cái cật, nhưng không lấy thì phí. Vốn dĩ chỉ định mua vài cân thịt heo để đổi bữa, giờ có thêm cật tặng, vậy thì nàng đổi ý rồi.
“Mười cân thịt thì tặng một cái.”
Vị đại ca bán thịt cân nhắc một lát rồi định ra mười cân. Có người bên cạnh động lòng nhưng không ăn hết mười cân, trời nóng lại không giữ được lâu, vì một cái cật mà mua nhiều thịt về nhà để hỏng thì cũng chẳng bõ. Thế là họ đành dẹp bỏ ý định đó.
Khương Trà thì khác, nàng có không gian nên không sợ bị hỏng. Nàng liếc nhìn đống tim gan phổi lòng gì đó đang đặt cùng với cật, trong lòng bắt đầu tính toán.
“Nếu ta mua nhiều hơn nữa, thì những thứ như tim gan phổi lòng này có thể tặng cho ta không?”
Đã muốn chiếm lợi thì chiếm cho đáng. Lặn lội một chuyến lên trấn không dễ dàng gì, nhân tiện kiếm thêm chút thịt cũng được.
Vị đại ca bán thịt trợn tròn mắt, trong lòng cũng đang lạch cạch tính toán. Cuối cùng, y chỉ vào số thịt heo còn lại trên sạp mà nói.
“Nếu cô bao hết cả gánh thịt này của ta, vậy thì tim gan phổi, lòng phèo gì ta cũng giao hết cho cô, xương xẩu ta cũng cho cô tuốt.”
Chỉ cần bán được thịt với giá bình thường là lão ta chẳng thèm bận tâm liệu đối phương mua về có bị ôi thiu hay không, đó không phải là việc lão ta phải lo.
Khương Trà động lòng, số thịt còn lại trên sạp chắc khoảng sáu bảy mươi cân, nàng vốn đã “giàu sụ” ngày hôm nay, bèn gật đầu một cái.
“Được thôi, vậy ta bao hết cho ngươi.” Nàng nói xong liền lấy kẹo hồ lô trong giỏ ra, đặt giỏ lên sạp, “Phiền đại ca cân xong bỏ vào giỏ cho ta.”
“Không thành vấn đề, ta sẽ cân thịt cho đại muội ngay đây.” Người bán thịt vui mừng khôn xiết.
Những người vây quanh xem náo nhiệt đều kinh ngạc nhìn Khương Trà với khuôn mặt xấu xí. Một lão phụ nhân từ đầu đến chân đ.á.n.h giá nàng, trong lòng không biết đang toan tính điều gì.
Mèo Dịch Truyện
Thấy chiếc dây buộc tóc trên đầu nàng là màu trắng, lão biết nhà nàng gần đây có người qua đời.
Lão phụ nhân mạnh dạn đoán là chồng đã mất, bèn trơ trẽn hỏi: “Đại muội, nhà này có ai mới mất vậy, chuẩn bị bày cỗ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Trà liếc mắt nhìn lão phụ nhân với đôi mắt lấm la lấm lét đầy toan tính, không trả lời câu hỏi của lão.
Lão phụ nhân thấy nàng không thèm để ý đến mình, lập tức không vui, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, vẫn mặt dày bắt chuyện.
“Phu quân của ngươi đâu, sao lại để một người phụ nữ như ngươi ra ngoài mua nhiều thịt thế này, nặng như vậy, ngươi có vác nổi không? Phu quân của ngươi thật chẳng biết thương xót người gì cả.”
Xung quanh có người nhận ra ý đồ của lão phụ nhân này, lộ ra vẻ khinh thường, nhưng cũng không xen vào việc của người khác để nhắc nhở Khương Trà đang bị lão phụ nhân nhắm tới.
Khương Trà cảm thấy rất phiền phức, quay đầu nói với lão phụ nhân: “Đại nương là ai vậy? Ta có quen biết đại nương sao mà đại nương lại ở đây nói xấu phu quân của ta? Nghe lời đại nương nói thì phu quân của đại nương hẳn là người biết thương người nhỉ, sao đại nương trời nóng bức thế này còn ra ngoài mua rau? Nhìn những nếp nhăn trên mặt, những vết nứt trên tay, phu quân của đại nương cũng chẳng giống người biết thương người chút nào đâu, đại nương…”
Nghe thấy hai chữ “đại nương”, lão phụ nhân đau đầu, nhịn không mắng người, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
“Khặc.”
Khương Trà trợn mắt.
Những người xem náo nhiệt đều phục sát đất, cũng xem như đã hiểu ra người phụ nữ trẻ tuổi mạnh tay mua thịt này không phải là một người dễ chọc.
Những người đến đây cũng không phải kẻ rảnh rỗi, xem náo nhiệt một lúc rồi ai về việc nấy.
Người bán thịt đại ca tay chân rất lanh lẹ, cân thịt xong còn phân loại gọn gàng, tiện cho việc nhét vào giỏ.
“Tổng cộng chín trăm năm mươi lăm văn tiền, ta bớt cho đại muội năm văn lẻ, chỉ cần chín trăm năm mươi văn là được.”
“Ừm.”
Khương Trà lấy ra túi tiền, móc ra một lạng bạc vụn đưa cho người bán thịt đại ca.
Người bán thịt đại ca dùng tay cân thử, cảm thấy khoảng chừng đó nhưng cũng không chắc chắn, bèn dùng cân để cân lại, xác định là một lạng bạc vụn rồi trả lại cho nàng năm mươi văn tiền.
Vì giỏ không đủ lớn, lòng phèo và xương đành phải xách tay.
Xương thì còn được, nhưng mùi lòng phèo thực sự quá nồng, nàng muốn vứt đi, nhưng nghĩ đến món ngon sau khi chế biến lại không đành lòng, chỉ có thể c.ắ.n răng chịu đựng xách chúng rời khỏi tiểu trấn.
Chiếc giỏ nặng mấy chục cân đè cong lưng nàng, nàng cố gắng đi ra khỏi tiểu trấn, tìm một con đường nhỏ rồi đi vào, tiếp đó vào rừng, đi sâu vào rừng, nhìn quanh xác định an toàn rồi lập tức bỏ thịt trong giỏ vào không gian, sau đó nhét lòng phèo heo và xương vào giỏ, kẹo hồ lô đặt trên cùng.
Đôi tay được giải phóng, chiếc giỏ cũng nhẹ đi không ít, nàng vác giỏ men theo rừng đi về phía trước, đi khoảng một chén trà thời gian mới ra khỏi rừng, đi lên đường lớn.
Trên đường về không may mắn như lúc đi, không gặp được xe tiện chuyến nào, có lẽ vận may cả ngày hôm nay của nàng đã dùng hết rồi.
Giữa trưa, ba đứa trẻ sinh ba ở nhà thôn trưởng ăn cơm xong liền ngồi trước cửa nhìn về phía đầu làng.
Thôn trưởng phu nhân Tiêu Cúc nhìn ba đứa trẻ sinh ba cũng đau đầu, bà đã khuyên nhủ đủ đường nhưng ba đứa trẻ vẫn không chịu vào nhà ngủ trưa, chỉ cần ngủ một giấc trưa dậy là chúng có thể nhìn thấy nương thân của chúng, nhưng ba đứa trẻ quá cố chấp, cũng chỉ có Khương thị mới có thể quản được cả ba đứa.
Tiêu Cúc thở dài, quay vào nhà lấy đôi giày đang làm dở ra ngồi trước cửa nhà chính, bà vừa làm giày vừa nhìn ba đứa trẻ.
“Nương thân sao vẫn chưa về ạ!” Cố T.ử Tang bĩu môi, trong tay nghịch một cành cây chọc kiến.
“Giờ này nương thân chắc đang trên đường về rồi.” Cố T.ử Dịch đoán.
Cố T.ử Khanh không nói gì, đứng yên như một cái cọc đá.