Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 49: Thiên ơi, thôn trưởng ta thấy người bây giờ càng ngày càng không coi ta là người nữa rồi ---



 

Bên thác nước, Cố Sùng Sơn vừa ăn xong cơm trưa, buông đũa bát xuống là đã chạy ngay đến đây, Cố Bắc Yến, người vừa rửa xong nồi niêu bát đĩa giúp hắn, cũng đi theo tới.

 

“Đã nói rồi, ta nấu cơm, ngươi rửa bát.”

 

Cố Bắc Yến đứng trước mặt Cố thúc đang giả mù ngồi trên tảng đá, sắc mặt rất khó coi. Mỗi ngày nấu cơm xào rau đã đủ rồi, bây giờ ngay cả nồi niêu bát đĩa cũng phải do hắn rửa, chẳng lẽ một thời gian nữa ngay cả quần áo cũng bắt hắn giặt ư? Nghĩ đến khả năng này, hắn quyết định đến để phá hỏng tính toán của Cố thúc.

 

Cố Sùng Sơn quả thật đã tính toán như vậy, vì trưa hôm qua hắn cũng đã làm thế, Tiểu Bắc không nói gì nên hôm nay hắn tiếp tục. Chuyện như vậy lâu dần sẽ thành lẽ đương nhiên. Bàn tính của hắn vang lên lách cách, chỉ là không ngờ hôm nay Tiểu Bắc lại tìm đến. Ai! Xem ra bàn tính của hắn vỡ tan rồi, sau này vẫn phải rửa bát rửa nồi, nhưng hắn vẫn muốn tranh thủ một chút.

 

“Ta giúp ngươi dạy Khương thị mẫu t.ử bốn người khinh công, ngươi giúp ta rửa bát chẳng lẽ không nên ư?”

 

“Ta có thể tự dạy, đừng quên là ngươi muốn dạy, không phải ta yêu cầu ngươi giúp ta dạy bọn họ.” Cố Bắc Yến nhắc nhở Cố thúc.

 

Mèo Dịch Truyện

“Khụ khụ, chỉ có hai cái bát hai ba cái đĩa, ngươi có cần phải vậy không?” Cố Sùng Sơn thiếu tự tin, định dùng cách khác.

 

“Phải đó, chỉ có hai cái bát hai ba cái đĩa, ngươi có cần phải chối bỏ không?” Cố Bắc Yến trả lời lại.

 

Cố Sùng Sơn nghẹn lời, không còn gì để nói, hắn tức giận nói: “Thôi được rồi, ngày mai ta sẽ nhớ rửa bát, ngươi mau đi đi, bây giờ nhìn thấy ngươi là ta thấy phiền.”

 

Mục đích đã đạt được, Cố Bắc Yến cũng không muốn ở lại đây, hắn vận khinh công bay lên phía trên thác nước rồi tiến vào rừng núi.

 

Bốn mẹ con Khương Trà đến thác nước, Khương Trà không đến chỗ Cố đại thúc, mà trực tiếp đi đến nơi nàng ném túi cát hôm qua, lấy túi cát ra buộc vào chân rồi bắt đầu chạy.

 

Cố Sùng Sơn thấy nàng tự giác như vậy cũng không mắng thêm hai câu, để ba đứa trẻ tiếp tục đứng tấn.

 

“Cố đại gia, chúng ta phải đứng tấn bao lâu ạ?” Cố T.ử Tang gần Cố đại gia nhất không nhịn được hỏi Cố đại gia đang nằm ngủ trên đất.

 

“Dựa vào biểu hiện của các ngươi ngày hôm qua, đứng tấn thêm mười ngày nửa tháng là được rồi.” Nhớ lại biểu hiện của bốn mẹ con ngày hôm qua, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, đều là những mầm non tốt để luyện võ, cần phải bồi dưỡng thật tốt mới được.

 

Nếu nói ngày hôm qua hắn bị ép buộc dạy Khương thị mẫu t.ử bốn người, thì hôm nay hắn cam tâm tình nguyện đến dạy, hắn không chỉ muốn dạy Khương thị mẫu t.ử bốn người khinh công mà còn muốn dạy những công phu khác.

 

Võ công của hắn không phải gia truyền, đều là những bản lĩnh học được trên giang hồ, nên không có gì là không thể dạy.

 

Vừa nghe còn phải đứng tấn mười ngày nửa tháng, ba đứa trẻ song sinh cảm thấy hồn mình đã bắt đầu bay đi đâu mất rồi.

 

Cố T.ử Dịch nhìn nương thân đang chạy, muốn thương lượng với Cố đại gia một chút.

 

Cậu quay đầu nhìn Cố đại gia: “Cố đại gia, chúng con có thể giống như nương thân buộc túi cát chạy không ạ?”

 

Cố Sùng Sơn ngẩng mắt nhìn Khương thị đang kiểm soát tốc độ chạy, nói với T.ử Dịch: “Chờ các ngươi đứng tấn xong sẽ giống như nương thân của các ngươi, đừng vội.”

 

Ba đứa trẻ song sinh trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Cố đại gia lại nhắm mắt, chúng nhìn nương thân rồi lại nhìn mình, sau đó chúng có chút hoài nghi nhân sinh, hóa ra chúng lại có thêm một nhiệm vụ so với nương thân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

So với hôm qua, Khương Trà cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nàng nghĩ là do linh tuyền thủy. Mới đầu uống quả thật đã loại bỏ tạp chất trong cơ thể, nhưng cũng không thể lập tức biến một thân thể yếu ớt trở nên cường tráng vô cùng. Nghĩ đến việc khôi phục cường độ cơ thể như trước đây, nàng phải tăng cường huấn luyện, sự sắp xếp của Cố đại thúc xem ra là thuận theo tình thế.

 

Khi hoàng hôn buông xuống, vẫn là giờ này về nhà, suốt cả buổi chiều thôn trưởng đã đến nhà Khương thị mấy lượt, nghĩ trời sắp tối Khương thị hẳn đã về rồi nên lại đến, sau đó liền gặp bốn mẹ con Khương thị ở ngay cửa.

 

Nhìn bốn mẹ con Khương thị từ đầu đến chân như thể bị ngâm nước, nếu sau lưng có giỏ xách gì đó hắn còn có thể nghĩ bốn mẹ con vì lao động mà thành ra thế này, nhưng vấn đề là cả bốn người đều trống không, sau lưng cũng không có giỏ xách.

 

“Bốn mẹ con các ngươi đi đâu làm gì mà như thể rơi xuống vũng nước vậy?” Thôn trưởng quan tâm hỏi.

 

“Ba đứa nhỏ muốn theo Cố đại thúc học khinh công, ta không yên tâm nên cùng chúng học. Thôn trưởng, ta nói cho người biết, Cố đại thúc đó quá tàn nhẫn rồi, một người phụ nữ như hoa như ngọc như ta đây, hắn ta vậy mà lại bắt ta buộc túi cát chạy cả buổi chiều, hôm nay là ngày thứ hai rồi, ta cảm thấy ta sắp mệt c.h.ế.t rồi.”

 

Thôn trưởng biết rõ Cố Sùng Sơn và con trai hắn đều là người biết võ, giờ đây nghe Khương thị nói cả bốn người đều theo Cố Sùng Sơn học võ, nhìn Khương thị đang đứng trước mặt mình mà tố cáo, hắn bật cười.

 

“Bốn người các ngươi theo hắn học võ cũng tốt lắm. Người ta nói quả phụ khó khăn, có bản lĩnh phòng thân thì ai cũng không thể bắt nạt các ngươi.”

 

“Ta không học võ thì ta cũng có thể không để người khác bắt nạt chúng ta mà.” Khương Trà oán trách trừng mắt nhìn thôn trưởng.

 

Thôn trưởng liếc nàng một cái, nói: “Ngươi tự mình muốn đi học thì trách ai được, ta lười tranh cãi với ngươi mấy chuyện này, ta đến tìm ngươi có chuyện muốn nói.”

 

Vừa nghe thôn trưởng có chuyện muốn nói, Khương Trà liền thu lại diễn xuất của mình, không diễn nữa, vẻ mặt đề phòng nhìn thôn trưởng.

 

“Chuyện gì?”

 

Thôn trưởng nhìn bộ dạng đề phòng của nàng, tức đến nghiến răng: “Chiều nay không ít người đến nhà ta... Ta nghĩ ngươi mỗi ngày rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, chi bằng mỗi tối sau bữa cơm, đến học đường kể chuyện cho mọi người nghe để g.i.ế.c thời gian.”

 

“Trời ạ, thôn trưởng ta phát hiện người bây giờ càng ngày càng không coi ta là người nữa rồi, ta phải nuôi ba đứa nhỏ, ta phải dạy trẻ con trong thôn đọc sách biết chữ, buổi chiều ta phải đi theo Cố đại thúc học bản lĩnh, buổi tối người còn muốn ta kể chuyện cho mọi người nghe, con bò duy nhất trong thôn chúng ta còn chưa bận rộn đến thế, ta còn giống bò hơn cả nó, thôn trưởng người đây là muốn ta không sống nổi nữa ư?”

 

Khương Trà vừa nói vừa liếc nhìn hàng xóm, rồi lại nhìn hàng xóm của hàng xóm, bây giờ đều đã trở thành những căn nhà trống.

 

“Thôn trưởng, ta cảm thấy vị trí nhà ta phong thủy không tốt, trước là nhà đại bá của phu quân ta bị cháy c.h.ế.t hai người, sau đó hôm nay Cố Đại Trụ lại bị vợ hắn đ.á.n.h c.h.ế.t, tổng cộng đã có ba người c.h.ế.t liên tiếp. Dãy nhà ta vốn dĩ có ba hộ, bây giờ chỉ còn lại một hộ duy nhất là nhà ta, ta luôn cảm thấy nơi này âm u ghê rợn. Thôn trưởng, ta muốn đổi sang chỗ khác ở.”

 

Thôn trưởng nhíu mày, nghe Khương thị nói như vậy hắn cũng tin nơi này phong thủy không tốt, nhưng hắn không thể không nhắc nhở Khương thị một vấn đề thực tế.

 

“Nhà ngươi không có tiền xây nhà mới, ngươi đừng nghĩ đến những chuyện viển vông đó nữa. Ngươi đã không muốn kể chuyện cho mọi người nghe vào buổi tối thì thôi vậy, ngươi cứ xem như ta chưa từng đến.” Thôn trưởng nói xong liền quay người nhanh chóng rời đi. Nếu Khương thị không theo Cố Sùng Sơn học bản lĩnh, hắn còn có thể tranh cãi với Khương thị một chút, cố gắng tìm thêm việc cho nàng làm, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng như ch.ó c.h.ế.t trôi của Khương thị, hắn đã từ bỏ ý định.

 

Nàng đã đủ bận rộn rồi, nào có thời gian mà làm trò gây rối.

 

Khương Trà không biết thôn trưởng nghĩ gì trong lòng, nàng bĩu môi với thôn trưởng đã bỏ đi, mở khóa đẩy cửa, đi thẳng vào phòng của mình, sau đó khi đi ra thì trên tay đang bưng nửa phần thức ăn còn thừa lại từ bữa trưa.

 

Cố T.ử Tang trưa hôm đó thấy nương thân lấy ra một cục thịt lớn từ phòng nàng thì đã ghi nhớ, không hỏi thêm nữa, chỉ cho rằng phòng của nương thân khác với phòng của chúng, đồ vật để trong phòng nương thân sẽ không bị hỏng.

 

Nói ra cũng thật khéo, căn phòng của Khương Trà quả thật mát mẻ hơn một chút.