Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 65:



 

Phạt chép mười lần

 

Cho gà ăn xong, Khương Trà trở về phòng vào không gian, lấy cuốc chọn một chỗ cạnh bờ sông để đào ruộng.

 

Sông đã có rồi, vậy nàng nên trồng chút lương thực, gạo nếp, gạo kê cũng có thể trồng một chút, chỉ là không biết có kiếm được hạt giống gạo kê không, lát nữa ra trấn xem sao.

 

Đào ruộng nước tốn sức hơn nhiều so với xới luống rau, gần đến giữa trưa nàng mới đào được hai mươi mét vuông ruộng nước.

 

Lên bờ nhìn hai mươi mét vuông ruộng nước trước mắt, nàng thấy vậy là đủ rồi, chiều nay nàng sẽ đào thêm hai mảnh ruộng lớn như vậy.

 

Ruộng tuy nhỏ nhưng không địch lại phương pháp bảy ngày chín của không gian nàng, mỗi tuần thu hoạch một lần, tích tiểu thành đại. Nếu ruộng mà lớn thì chẳng phải sẽ mệt như trâu sao.

 

Cuộc sống mệt mỏi như vậy nàng không thích, nàng vẫn thích cuộc sống nhàn hạ, thoải mái hơn.

 

Trước khi rời khỏi không gian, nàng đến vườn nhân sâm thu hoạch một đợt nhân sâm.

 

Đến vườn nhân sâm, nàng bước vào, nhổ sâm như nhổ củ cải, mỗi củ sâm đều nguyên vẹn, không hề đứt một sợi rễ nào. Đây là chuyện kỳ lạ nàng vô tình phát hiện ra, từ đó về sau nàng cứ thế nhổ sâm như nhổ củ cải.

 

Đôi khi nàng phiền muộn thì sẽ vào đây nhổ sâm nhổ đương quy, cực kỳ thư thái.

 

Mảnh đất cạnh nhân sâm chính là đương quy, nàng còn phải nấu cơm, đợi ăn trưa xong rồi mới nhổ đương quy.

 

Những loại như nhân sâm, đương quy, đảng sâm, hoàng kỳ nàng đều trồng một mảnh đất, từ một cây ban đầu phát triển thành cả mảnh đất, một mảnh đất cũng không lớn, đại khái chỉ mười mét vuông.

 

Trồng nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, trồng nhiều mình nàng cũng không thể lo xuể.

 



 

“Nương, đây là đồ Cố thúc thúc bảo con đưa cho nương.”

 

Ba đứa trẻ sinh đôi về nhà vào buổi trưa, Cố T.ử Dịch vào bếp liền đưa gói đồ bọc lại cho nương. Suốt đường đi chúng đều rất tò mò đó là thứ gì, nhưng nương thân đã dặn không được động vào đồ không thuộc về mình, như vậy là rất bất lịch sự.

 

Khương Trà nhận lấy, chuẩn bị mở ra thì thấy ba đứa trẻ vươn dài cổ muốn xem, nàng dừng lại hỏi: “Các con xem gì?”

 

“Xem Cố thúc thúc đã tặng gì cho nương thân đó ạ.” Ba đứa trẻ sinh đôi đồng thanh trả lời, sau đó Cố T.ử Tang thúc giục, “Nương thân mau xem đó là thứ gì đi ạ.”

 

Nhìn ba đứa trẻ đều rất tò mò, nàng đáp ứng yêu cầu của chúng, cười rồi mở ra cho chúng xem.

 

Thấy là kim, ba đứa trẻ sinh đôi lộ rõ vẻ ghét bỏ, đặc biệt là Cố T.ử Tang, cậu bé nhăn mặt nhăn mũi vì ghét.

 

“Cố thúc thúc tặng gì thế này, làm gì có ai tặng quà lại tặng kim chứ, thảo nào Cố thúc thúc không lấy được vợ.”

 

Khương Trà cất kim đi, đưa tay nhẹ gõ vào trán T.ử Tang một cái: “Cả ngày trong đầu toàn những thứ quỷ quái gì thế, lát nữa ăn cơm xong thì đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh cho ta, không thuộc thì chép phạt mười lần.”

 

“Á, nương thân không thể như vậy được.” Cố T.ử Tang lập tức ỉu xìu, vì cậu bé còn chưa thuộc thành thạo, không chắc mình có thể đọc thuộc lòng chính xác được không.

 

“Chúng con có phải đọc không ạ?” Cố T.ử Dịch, Cố T.ử Khanh nhìn nương thân.

 

“Các con muốn đọc thì cứ đọc, cũng có thể nói ý nghĩa cho ta nghe.”

 

Nàng không ép buộc T.ử Dịch và T.ử Khanh, vì hai đứa bé này lần trước đã đọc thuộc lòng cho nàng nghe rồi, hơn một nghìn chữ đều đọc thuộc lòng chính xác không một chút ngập ngừng, chỉ có T.ử Tang là chưa đọc thuộc lòng hoàn chỉnh.

 

Không phải T.ử Tang ngốc, là vì cậu bé không thật sự để tâm vào. Trong ba đứa trẻ, nàng cảm thấy T.ử Tang là thông minh nhất, nhưng tiểu t.ử này ham chơi có chút nặng, nếu không gây áp lực thì hoàn toàn có thể tha hồ thể hiện bản thân, thậm chí rất có thể sẽ quậy phá lên trời.

 

“Một số chỗ chúng con vẫn chưa biết là gì ạ.” Cố T.ử Dịch, Cố T.ử Khanh cùng nhau nhỏ giọng nói.

 

“Không sao, nói được bao nhiêu thì nói, chỗ nào không biết ta sẽ nói lại với các con một lần.”

 

“Vâng ạ.”

 

Cố T.ử Dịch, Cố T.ử Khanh cười toe toét.

 

Cố T.ử Tang nhìn đại ca và nhị ca mình như nhìn đồ thần kinh, nghi ngờ hai người này có phải có bệnh gì không, làm gì có ai lại hăm hở đọc thuộc lòng và dịch văn. Đại ca nhị ca làm vậy là muốn ép c.h.ế.t cậu bé, khiến cậu bé không thể lười biếng một chút nào.

 

Với phản ứng này của cậu bé, Khương Trà rất hài lòng, chính là muốn T.ử Dịch, T.ử Khanh ép T.ử Tang phải nỗ lực hết mình, xem cậu bé còn có thể lười biếng thế nào.

 

Bữa trưa là đại tiệc thịt lợn rừng, khi nàng thu dọn rời khỏi không gian, thấy một con lợn rừng con đang phá phách, nàng quả quyết làm thịt nó.

Mèo Dịch Truyện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sau bữa cơm.

 

Cố T.ử Tang lề mề đi đến chính sảnh, lại lề mề đi đến trước mặt nương thân.

 

Khương Trà đã ăn cơm xong và ngồi đợi ở đó, nàng hé mắt nhìn Cố T.ử Tang đang đứng trước mặt cứ bồn chồn như có bọ chét trên người.

 

“Bắt đầu đi.”

 

“Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên. Tích Mạnh Mẫu, trạch lân xứ. T.ử bất học, đoạn cơ trữ… Dung Tứ Tuế, năng nhượng lê. Đễ ư trưởng, nghi tiên tri. Thủ hiếu đễ, thứ kiến văn… Quân tắc kính, thần tắc trung. Thử thập nghĩa, nhân sở đồng. Phàm huấn mông, tu giảng cứu… Cẩu bất học, hạt vi nhân. Tàm thổ ti, phong nhưỡng mật. Nhân bất học, bất như vật… Ấu ấu…”

 

Ấu cái gì thì Cố T.ử Tang không nhớ nữa, cậu ngẩng đầu nhìn nương thân, thấy nương thân nhắm mắt không lên tiếng, cậu biết nương thân không ngủ mà đang nghe cậu đọc. Cậu cố gắng nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra vế sau là gì, càng nghĩ càng không nhớ ra, bèn quay sang cầu cứu đại ca và nhị ca bên cạnh. Tuy nhiên, hai ca ca chỉ mỉm cười với cậu.

 

Đợi mãi không thấy Cố T.ử Tang đọc tiếp, Khương Trà mới mở mắt.

 

“Sao không đọc nữa?”

 

Nương thân rõ ràng là biết mà vẫn hỏi.

 

Cố T.ử Tang không dám nói như vậy, cậu thành thật trả lời: “Con không nhớ vế sau là gì rồi ạ.”

 

“Ồ, vậy thì vào thư phòng chép mười lượt đi.”

 

“Nương thân, có thể giảm giá được không ạ?”

 

“Gãy xương?”

 

“…” Cố T.ử Tang bĩu môi, “Thôi được, không giảm giá nữa ạ.”

 

Gãy xương thì còn đâu mạng nữa, Cố T.ử Tang buồn bã quay người đi về phía thư phòng, vẫn nên ngoan ngoãn chép mười lượt vậy.

 

Vốn dĩ cậu tưởng học đường được nghỉ một tháng thì cậu sẽ được tự do bay nhảy một tháng, không ngờ là cậu đã nghĩ nhiều rồi.

 

Sau khi Cố T.ử Tang đi, Cố T.ử Dịch và Cố T.ử Khanh lần lượt đọc Tam Tự Kinh. Hai người đọc liền mạch không sai một chữ nào, sau đó là dịch Tam Tự Kinh.

 

Nàng để hai đứa trẻ tự do dịch trước, nghe thấy chỗ nào sai nàng cũng không ngắt lời, mãi cho đến khi chúng kết thúc nàng mới chỉ ra chỗ sai và giảng giải nghĩa đúng cho chúng nghe.

 

Nói xong, nàng quay sang Cố T.ử Dịch và Cố T.ử Khanh nói: “Được rồi, hai con tự do hoạt động đi.”

 

“Vâng ạ.”

 

Cố T.ử Dịch và Cố T.ử Khanh đi về phía thư phòng.

 

Trong thư phòng có một cái trường án rất dài, là do phụ thân của ba huynh đệ chuẩn bị để bọn trẻ luyện chữ.

 

Cố T.ử Tang thấy đại ca và nhị ca bước vào, hừ một tiếng: “Sao các huynh không giúp đệ?”

 

“Giúp đệ thì nương thân sẽ phạt chúng ta.” Cố T.ử Dịch trả lời tam đệ rồi mở chiếc tủ sách nhỏ của mình ra, lấy bút mực giấy nghiên từ bên trong ra bày từng thứ lên trường án, “Đệ dịch sang một chút đi.”

 

Cố T.ử Tang một mình chiếm nửa cái trường án, thấy đại ca và nhị ca lấy bút mực giấy nghiên ra, cậu nhíu mày: “Các huynh cũng bị phạt chép sao?”

 

“Không có.” Cố T.ử Khanh trả lời tam đệ.

 

“Vậy các huynh đang làm gì thế?” Cố T.ử Tang không hiểu, nếu không bị phạt chép thì lấy mấy thứ này ra làm gì.

 

“Huynh luyện chữ.” Cố T.ử Khanh đáp.

 

“Ta cũng luyện chữ.” Cố T.ử Dịch tiếp lời nhị đệ.

 

Cố T.ử Tang cảm thấy đại ca và nhị ca có vấn đề, nghĩ đến cái chữ chân gà của hai huynh ấy, cậu đột nhiên cảm thấy ưu việt, ưỡn n.g.ự.c nói: “Các huynh quả thật nên luyện chữ cho nhiều vào.”

 

Cố T.ử Dịch và Cố T.ử Khanh đồng thời nhìn tam đệ của mình, thầm tính toán xem khi nào nương thân không có ở đây thì sẽ đè tiểu đệ ra đ.á.n.h một trận.

 

Chữ viết đẹp thì giỏi lắm sao?

 

Cố T.ử Tang: Chính là giỏi lắm đó, hừ hừ (¯︶¯)